Cả đêm qua Chung Minh ngủ không ngon, nguyên nhân dĩ nhiên là do Bạch Cẩn Niên.
Cứ như vậy tra tấn Chung Minh cả đêm, mà một câu sinh nhật vui vẻ cũng chưa nói, điều này làm Chung Minh hết sức khó chịu.
Buổi sáng lay lay Bạch Cẩn Niên đang ngủ say: "Đi làm đi làm! Chị muốn ngủ tới khi nào?"
Bạch Cẩn Niên mơ mơ màng màng mở mắt, lúc sau nhìn rõ người trước mắt kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại là em?"
"..... Chị đừng đột nhiên nói uống rượu loạn tính không tự chủ làm ra trò đùa này." Chung Minh bị câu hỏi này làm lạnh cả người, không phải sẽ có chuyện cẩu huyết như vậy đi? Mới cảm giác được sung sướng, kết cục đột nhiên chuyển thành ngược tâm?
"Hay nói giỡn. Tôi cũng không phải em."
"Cái quái gì, rất khó cười biết không? Cái gì gọi là không phải em? Tôi làm sao!"
Bạch Cẩn Niên xoay người đưa lưng đối diện Chung Minh, thờ ơ nói: "Em đã quên hôm sinh nhật Tống Thạch Sơn em uống thành cái dạng gì? Việc sau đó tôi cần phải nhắc em mới giác ngộ sao?"
Nghe Bạch Cẩn Niên nói như vậy mặt Chung Minh cũng không dám đỏ. Đúng vậy a, chuyện đêm đó mình còn muốn làm rõ, không phải sao!
Chung Minh chậm rãi di chuyển đến bên cạnh, kéo kéo vai Bạch Cẩn Niên, thật cẩn thận nói: "Này, đêm đó.... Rốt cuộc ra làm sao?"
"Em muốn như thế nào?" Nghe thanh âm Bạch Cẩn Niên vẫn còn muốn ngủ.
"Không được ngủ a hỗn đản!" Chung Minh cưỡi lên người Bạch Cẩn Niên, đem mặt đối mặt, "Nhanh lên nói tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Thật sự cái gì em cũng không nhớ?" Bạch Cẩn Niên hơi mỏi mệt, bên miệng lộ ý cười, thích thú nhìn Chung Minh.
Chung Minh chỉ mặc một cái áo lót nhỏ với quần ngắn, trên bộ ngực trắng trắng mềm mềm có ấn kí màu hồng nhạt.
Bạch Cẩn Niên liếc mắt một cái, nhìn điểm tiếp xúc giữa bụng mình và Chung Minh, thở dài: "Rượu vào em lại mất trí nhớ, về sau uống ít cho tôi, biết không?"
"Không phải đâu...."
Bạch Cẩn Niên chọt bụng nhỏ của Chung Minh nói: "Nếu em còn ngốc như vậy tôi liền ăn em."
"A!" Chung Minh đỏ mặt, xoay người một cái, bò xuống người Bạch Cẩn Niên, kéo cái chăn lui đến góc giường cuộn thành con tôm, buồn rầu nói, "Tối hôm qua còn ăn không đủ no sao...."
Thẹn thùng nói ra, Chung Minh vẫn chờ nụ hôn buổi sáng, kết quả nghe Bạch Cẩn Niên lười biếng rời giường mặc quần áo, hơn nữa còn nói sang chuyện khác: "Đi công tác trở về còn mệt nhọc như vậy, có nên lấy phí tăng ca không...." Chung Minh quay đầu, thấy Bạch Cẩn Niên mặc quần áo còn phủi phủi, "Hôm nay họp xong còn phải nộp báo cáo, không muốn cầm bút cũng cầm không xong..."
Chung Minh như Na Tra từ chăn lao ra, cầm chim cánh cụt trong tay, nhảy lên không, canh đầu Bạch Cẩn Niên hung hăng ném tới. Nếu nói đúng hơn cái động tác kia chính là động tác tiêu chuẩn của môn bóng ném.
Cái gáy Bạch Cẩn Niên trúng đạn, chim cánh cụt bị giặc đẩy lùi, rơi xuống mặt đất, bụng mập hướng lên trần nhà.
"Em đánh lén tôi." Ánh mắt Bạch Cẩn Niên tà ác muốn giết người.
"Đáng đời chị! Hỗn đản ngu ngốc..... Tay đau là do ai? Oán giận cái gì! Tôi..... Tôi còn đau thắt lưng chân mềm nhũn xương sống khó chịu! Có bản lĩnh chúng ta trao đổi vị trí a! Đáng giận, được tiện nghi còn khoe mẽ!"
Bạch Cẩn Niên mặc áo sơ mi xong, đi chân trần, kinh ngạc trầm mặc một hồi, đột nhiên cười rộ lên.
"Cười cái mông!"
Bạch Cẩn Niên đi lên giường, hướng về phía Chung Minh. Chung Minh không biết Bạch Cẩn Niên muốn làm cái gì, mơ hồ sợ hãi: "Chị, chị muốn làm gì?"
Bạch Cẩn Niên đi từng bước đến cạnh Chung Minh, tự động ngồi xuống, Bạch Cẩn Niên "Chậc chậc" lắc đầu cười nhìn Chung Minh.
"Chậc cái đầu của chị!"
"Tiểu Chung Minh, miệng mồm của em khá lợi hại. Muốn tôi giam nó lại sao?" Bạch Cẩn Niên chậm rãi tới gần, đem thân thể cứng ngắc của Chung Minh giam cầm dưới thân. Chung Minh xanh mặt lắc đầu.
"Em nghĩ rằng tôi hôm qua vì sao còn đến nhà e "tăng ca"? Ngu ngốc, sao em không săn sóc tôi một chút? Cả ngày chỉ biết khó chịu."
"Chị đừng đụng đến tôi..... Cũng đã đến giờ rồi, này....." Chung Minh cảm giác bị một bàn tay ấm áp chạm vào ngực, bộ ngực chưa mặc nội y bị đối phương vuốt ve, hơi thở trở nên cấp bách, "Chị có phải không muốn đi làm không...."
"Đi làm vẫn còn một chút thời gian."
Chỗ mẫn cảm trước ngực bị nhẹ nhàng chơi đùa, cơ thể Chung Minh hoàn toàn nhũn ra, cảm giác được nhiệt tình của người trên thân, bất tri bất giác Chung Minh bị toàn bộ ấm áp bao phủ, lời nói cũng mềm mại hơn: "Một chút thời gian ấy..... Chị phải dùng để làm việc này sao....."
"Đây không phải là tặng quà sinh nhật sao?"
"Chị......"
Bạch Cẩn Niên không cho Chung Minh cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp dùng môi ngăn chặn đôi môi lúc nào cũng khó chịu kia.
Quả nhiên làm cho người kia không nói lời nào nữa, nếu có thì là một trận thở dốc.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, gió xuân thổi khắp nơi, ngay cả hoa lá cũng bắt đầu đâm chồi. Học sinh tiểu học xếp hàng nghiêm chỉnh theo từng nhóm, đều mặc đồng phục màu xanh vàng dễ thương, dưới sự chỉ huy của giáo viên phụ trách cùng đi chơi xuân.
Hôm nay đẹp trời đến cỡ nào a, Chung Minh lại vô lực thong thả đi qua đường, đi vào phòng làm việc bán mạng.
Hai chân nhũn ra, đôi mắt biến thành màu đen cũng không tính, chỗ riêng tư ê ẩm cũng có thể nhịn, nhưng làm Chung Minh không thể có tinh thần là do lời Bạch Cẩn Niên nói lúc trên xe.
"Hôm sinh nhật Tống Thạch Sơn, em uống say, chúng ta đã phát sinh chút chuyện." Lúc Bạch Cẩn Niên nói không chút sợ hãi cũng không chút gợn sóng, căn bản không đoán ra câu tiếp theo là gì, cho nên Chung Minh càng thêm căng thẳng.
"Sau đó làm sao?"
"Sau đó? Chuyện sau khi em hôn tôi chẳng lẽ em đã hoàn toàn quên rồi sao?"
"......... Xin lỗi." Chung Minh cảm thấy hẳn là do bản thân đã lỗ mảng vô trách nhiệm. Dù sao rượu vào loạn tính cũng cần chịu trách nhiệm, ai cũng không muốn trong tình huống kia phát sinh chuyện gì.
Ai ngờ, Bạch Cẩn Niên lắc đầu, thương xót vỗ vỗ vai bạn nhỏ đang ủ rũ chuẩn bị nghênh đón trừng phạt: "Nên xin lỗi chính là tôi. Đêm đó em uống say ngây ngô cười, bộ dáng quyến rũ, sau đó tôi áp đảo em, em lại bắt đầu khó chịu vũng vẫy, nhưng vẫn nói không cần buông ra, hai má đỏ bừng giãy giụa uốn tới ẹo lui. Em vĩnh viễn cũng không biết lúc đó em có bao nhiêu đáng yêu...."
Chung Minh mặt trắng tựa như vừa từ trong rét lạnh trở về, một tầng tuyết thật dày bay phủ. Chung Minh có một loại dự cảm rất xấu: "Ý của chị là?"
"Thật có lỗi, Tiểu Chung Minh, đêm đó tôi cũng đem em......"
Nửa câu sau bị tiêu tán.
"Cái gì.... Hỗn đản đáng chết!" Chung Minh vất vả chen vào thang máy, bị đám đông cuồng nhiệt chen lấn Chung Minh phải lùi vào trong góc. Kề sát với vách thang máy lạnh như băng, bất đắc dĩ phải thẳng người, phần eo không chịu thua kém bắt đầu đau đớn từng trận.
Chung Minh nâng đỡ thắt lưng, hung hăng lên án trong lòng: Bạch Cẩn Niên kia........... Về sau thuộc tính cố định của chị ta là "Thâm độc xảo quyệt"! Đáng giận, hại người ta lo lắng lâu như vậy, thậm chí còn tự trách, kết quả tôi mới là người bị ăn sao! Thảo nào buổi sáng hôm đó vừa tỉnh dậy liền đến bên cạnh xum xoe! Còn mát xa rồi pha nước! Hóa ra nguyên nhân thật sự là như vậy!
Vì sao chuyện tình lại phát triển như vậy? Bề ngoài Chung Minh nghiêm trang nhưng trong lòng lại che giấu buồn bực a!
Chung Minh rất muốn khóc lớn một trận, vì bản thân thật ngây thơ, thuần khiết, thật thà!
Nhưng những tính từ này hợp lại một chỗ trở thành một từ "Ngu xuẩn".
Ông trời! Chung Minh âm thầm thề trong lòng, sự tình không thể tiếp tục diễn ra như thế. Xem a, lần đầu tiên rõ ràng Chung Minh mới là S, như thế nào chỉ chớp mắt đã áp thành bộ dạng M run rẩy? Niên ngốc ngày xưa cùng một chỗ với vị Lục tiểu thư kia cũng không phải công a?
Hơn nữa, chị ta là thủ trưởng, mình là thuộc hạ, danh hiệu này vừa nói ra cũng làm mình chán ghét!
Việc này quá lớn quá nghiêm trọng, rất nghiêm trọng, nhìn bộ dáng chắc ăn của Bạch Cẩn Niên, nếu không áp dụng biện pháp phản kích hữu hiệu, Chung Minh đoán được mình sẽ vĩnh viễn bị mất vị trí chủ đạo!
Nhất định phải suy nghĩ kì càng, nên làm cái gì bây giờ!
Đương nhiên, nhìn chỉ số thông minh cũng biết Chung Minh không có chủ ý gì hay, tuy nhiên Chung Minh có vũ khí bí mật: Bạn thân Đường Đường.
Ngồi xuống ghế Chung Minh liền mở máy tính, điên cuồng gõ bàn phím gọi Đường Đường. Đường Đường lại không online.
Chung Minh thiếu chút nữa chết tại máy tính: Bạn thân này thật không đáng tin cậy. Lúc trước ồn ào đòi ly hôn rồi hùng hùng hổ hổ làm loạn, hiện tại giờ làm việc cũng không thấy người đâu...... Chung Minh thấy cần phải gọi điện thoại xác minh Đường Đường có an toàn không.
Điện thoại gọi được, Chung Minh hỏi chết ở đâu, Đường Đường nói ở công ty, Chung Minh hỏi làm sao không online.
"Mình trốn đồ bệnh thần kinh kia."
"Cậu rốt cuộc cũng phát hiện Lục Nhuyễn Tranh bị thần kinh."
"Không phải cô ấy."
"Vậy là ai?"
"Rất dài dòng, một hỗn đản họ Trần, hình như là bạn của Lục Nhuyễn Tranh."
Tại sao, chỉ cần một cái họ Trần, Chung Minh rất tự nhiên nhớ tới Trần Tịnh Nhất?
"Trần Tịnh Nhất sao?" Chung Minh mặt không chút thay đổi hỏi han.
"Ôi ôi, cậu có thể quen biết bệnh thần kinh đó sao!"
"Cô ấy cũng là bạn của Bạch Cẩn Niên. Cậu thế nào lại trêu trúng cô ấy?"
"Mình như thế nào đi trêu cô ấy? Vấn đề này mình cũng rất muốn hỏi rõ? Lúc trước Lục Nhuyễn Tranh nháo tự sát, mình cũng không có cách nào khuyên cô ấy a, mình tội gì phải rước lấy phiền phức này. Cho nên hỏi cô ấy có bạn bè nào có thể giúp không, cô ấy nói ngoại trừ Bạch Cẩn Niên không có người khác. Mình gọi nhưng Bạch Cẩn Niên không mở máy, mình lại hỏi số nhà, kết quả người nghe là Trần Tịnh Nhất biến thái kia!" . truyện teen hay
"Cô ấy làm chuyện gì biến thái với cậu?" Chung Minh nghe hứng thú, vì thế tính toán tổ tiên mình sau, một hồi tiếp tục thỉnh giáo làm thế nào để mình trở lại vị trí công chủ động.
Đường Đường trầm mặc một chút mới trả lời nói: "Lần gặp tới sẽ kể..... Dù sao lão nương hiện tại không dám online. Cậu có chuyện gì? Không có thì mình cúp, lỡ như cô ấy gọi đến phát hiện mình đang nghe điện thoại thì tiêu rồi, mình lừa cô ấy nói mình đi làm không mang theo di động."
Chung Minh thật sự được mở mang kiến thức rồi, hóa ra trên thế giới này ngoại trừ Đổng tiểu thư còn có một người trấn được Đường Đường!
"Tại sao mình cảm thấy, hai người ngoài biến thái và biến thái, còn có quan hệ khác. Không cần phải nói cho mình biết hai người đã......"
"Lão nương mới sẽ không cùng cô ta lên giường!" Đường Đường rít gào nói.
"....." Này sao lại thành oan gia?
"Không được, lão nương có một bụng khổ muốn nói với cậu! Cậu khi nào thì rảnh!"
"A a, lão nương cũng có rất nhiều điều muốn nói với cậu! Mau mau cho mình xuất hiện!"
Vì thế hai vị bạn thân hấp tấp hẹn đối phương. Thời gian tan tầm Bạch Cẩn Niên tìm Chung Minh hỏi muốn cùng ăn không, thuận tiện đền bù sinh nhật. Nghĩ đến cùng Bạch Cẩn Niên ăn tối Chung Minh động tâm không ngừng, nhưng hiện tại không phải lúc mê gái, là thời gian quan trọng học tập phản công. Vì thế Chung Minh liền nhịn đau từ chối lời mời của Bạch Cẩn Niên, đi gặp Đường Đường.
Tác giả: Ta suy nghĩ, kế tiếp nên viết ra cái hố nào đây.
Nuôi Hắc Miêu như thế nào?
Ánh mắt hung ác kì thật bình thường rất ngốc sẽ biến thành Hắc Miêu loli?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]