Ném đi bông tai, Bạch tổng giám xuất nhập không ai quản được đi xuống lầu mua thuốc cho Chung tiểu thư không có thói quen mang thuốc bên người.
Bạch Cẩn Niên bắt Chung Minh chờ trong phòng làm việc của mình, không cho phép đi ra ngoài để người khác tiếp tục đùa giỡn. Chung Minh thật tình muốn đem cây bút tinh xảo trên bàn làm ám khí ném tới lão yêu ngu ngốc đang châm chọc mình, cho lão yêu dính vào tường đi.
Chị nghĩ rằng tôi thích bị người ta đùa giỡn sao? Bị người nắm đầu nắm mặt nắm lung tung rất phiền não biết không? Muốn kêu gấu mèo muội muội đến khi nào? Có bản lĩnh thì đãi ngộ tôi như quốc bảo đi hỗn đản.
Chung Minh thật oán giận trong lòng, vốn dĩ cánh cửa đã bị Bạch Cẩn Niên đóng lại được mở ra lần nữa, khuôn mặt chính trực cộng thêm biểu cảm dò xét lại xuất hiện.
"Làm sao vậy." Chung Minh ghé vào bàn làm việc khí thế nhưng lộn xộn của Bạch Cẩn Niên, vô lực nói: "Tôi không đi, chị yên tâm."
"Ừ, tôi biết em không đi. Chẳng qua, em thật là được mọi người hoan nghênh."
"Cái gì nữa?"
"Không chỉ có bạn thân nhà em đối với em trung thành và tận tâm, cũng có nhiều kẻ xếp hàng, người trước ngã xuống người sau tiến lên, ôm mặt ôm cơ thể tròn tròn của em làm thú vui. Ừ...... Có lẽ em có năng lực, nên suy xét có nên mở một cái hậu viện hay không?" Biểu tình Bạch Cẩn Niên nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn, giống như bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-cua-ta-khong-the-nao-dang-yeu-nhu-the/3050721/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.