"Em hiện tại tâm tình không tốt, tôi cũng không để ý lời em nói đâu." Trần Tịnh Nhất cảm thấy từ khi gặp Đường Đường, mỗi câu nói ra đều nghĩa khí như thế này.
"Tôi mỗi ngày tâm tình đều không tốt, mỗi ngày đều rất nghiêm túc." Đường Đường cười lạnh nói, "Cô nghĩ tôi tốt lắm sao? Đều do cô tình nguyện ảo tưởng mà thôi. Tôi là người nhìn ai thuận mắt thì có thể lên giường, bị chồng đánh là đáng, chuyện bị đuổi ra ngoài, tôi không mặt mũi quay về nhà ba mẹ cũng không mặt mũi gặp chị em của tôi, khiến cho tôi phải ngủ đầu đường thì làm sao? Tôi tự làm tự chịu không trách ai. Tôi là người như thế nào tự tôi biết, không cần cô ở đây không việc rảnh rỗi ra vẻ hồng nhan tri kỉ của tôi."
"Em tại sao phải cố ý nói những lời hạ thấp nhân phẩm của mình như vậy, muốn làm tôi tức giận?"
"Tôi không cố ý hạ thấp nhân phẩm, không cần nói cũng biết tôi nhân phẩm kém. Cô có tức hay không cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ nói thật mà thôi. Đừng nói với tôi cái gì yêu thật lòng, đối với tôi tình yêu như giấc ngủ sau bữa cơm thôi. Cô không thích thì chạy nhanh chút đi, đừng lãng phí thời gian của nhau." Đường Đường nói xong liền chui vào chăn, trùm kín cả đầu và mông. Trần Tịnh Nhất kéo chăn nói: "Để cho tôi kiểm tra trên người em còn có vết thương khác không. Tôi từ nhỏ lúc nào cũng đem theo hộp thuốc đến Bạch gia. Bởi vì cậu ấy thường xuyên va chạm nên mấy thứ này dự trữ rất nhiều."
Đường Đường cười: "Cô muốn cởi quần áo của tôi đúng không?"
Trần Tịnh Nhất cho dù tốt tính cũng phải bất đắc dĩ: "Tại sao em không có lúc nào đứng đắn vậy? Chẳng lẽ nhận sự quan tâm của người khác khó như vậy?"
"Nhờ cô mang tình yêu đi gieo ở chỗ nào cần nó, nơi có mặt trời có mưa có gió mới có thể làm tình yêu của cô phát triển lớn dần a." Đường Đường cợt nhã nói, "Mùa thu cô gieo hạt tình yêu, mùa xuân có thể thu hoạch vô số tình yêu nha.... Chỗ này của tôi đất đai cằn cỗi không ánh sáng không có nước, quý cô nên tỉnh táo lại đi."
Trần Tịnh Nhất căn bản không để ý Đường Đường độc thoại, mạnh mẽ kéo Đường Đường ra khỏi ổ chăn, cởi bỏ khuy áo.
Đường Đường luống cuống: "Này, cô không nên như vậy, cô thật muốn cởi quần áo của tôi? Cô, cô buông, tôi không có hứng thú với SM, đáng ghét....." Đường Đường muốn bỏ tay Trần Tịnh Nhất qua một bên, nhưng chỉ cần cử động nhẹ vết đứt nơi cổ tay sẽ làm toàn thân đau đớn, không thể dùng sức.
Trần Tịnh Nhất phát hiện Đường Đường bị đau, động tác cũng nhẹ nhàng hơn, cởi ra quần áo, phát hiện trên người Đường Đường tất cả đều là xanh tím, xương sườn còn có vết bầm khủng khiếp, giống như bị vật cứng đánh trúng.
Đường Đường mặt không chút thay đổi nằm một chỗ, ánh mắt ngây dại như là tượng gỗ.
"Hắn không tiếc đánh em thành như vậy."
Đường Đường không phát hiện Trần Tịnh Nhất có biểu tình gì: "Rất bình thường. Đổi lại là cô cô cũng muốn đánh." Cũng không biện giải cho bản thân.
"Em không tự bảo vệ mình sao?"
"Tại sao phải bảo vệ?"
"Đây là bản năng của con người."
"Tôi nợ anh ta nhiều như vậy, có thể trả thì trả."
Trần Tịnh Nhất lấy hộp thuốc đến, nói: "Tôi bôi thuốc cho em. Chỗ xước da phải sát trùng trước rồi băng bó, chỗ máu đọng tôi sẽ thử làm tan máu bầm, em ráng chịu một chút."
"Ngừng." Đường Đường không chịu nổi không khí này, vung tay đứng lên muốn đi, "Ai muốn thiếu nợ tình cảm của cô."
Trần Tịnh Nhất không thể không sử dụng bạo lực kéo Đường Đường trở lại: "Em thành thật một chút, vết thương nhiễm trùng thì làm sao."
"Buông tay.........." Đường Đường bị Trần Tịnh Nhất đặt trên giường, cảm giác thuốc sát trùng lạnh băng tô quét lên vết thương sinh ra vô số đau đớn như kim châm, Đường Đường gắt gao cắn môi không cho mình kêu la.
"Rất đau, không thoải mái thì la lên, như vậy có thể giảm đau một chút."
"Để tôi đi....." Đường Đường lấy tay che ánh mắt bối rối.
"Tôi không cho."
"Đáng giận, cô tính toán gì vậy, tại sao phải, đối với tôi như vậy........ Tôi không cần cô quan tâm, là nhân tình của tôi tôi cũng không muốn nợ......" Nước mắt theo khe hở giữa bàn tay và khuôn mặt chảy xuống, nhiễm ướt tóc nơi vành tai.
Căn phòng trở nên im lặng, Trần Tịnh Nhất im lặng nhìn Đường Đường, không có lời an ủi, chỉ tiếp tục kiểm tra vết thương. Đường Đường vô cùng kìm nén tiếng khóc và thanh âm đau đớn.
Đường Đường cũng đã quên, từ lúc Đổng Dịch Huyên đi, bản thân đã bao lâu chưa khóc.
Đường Đường kiêng kị nhất chính là khóc trước mặt người khác, vì sao lại khinh địch để "Người xa lạ" này đánh vỡ phòng tuyến?
Đánh chết cũng không muốn thừa nhận, Đường Đường cảm thấy, Trần Tịnh Nhất đáng ghét kia, đúng là một người ôn nhu.
"Em muốn đi đâu tìm bạn thân của em đây tiểu tổ tông của tôi." Hơn nửa đêm đáng lẽ Chung Minh phải vô tâm vô tư quay về nhà ngủ hoặc là cùng quay về nhà Bạch Cẩn Niên ngủ, dám lôi kéo Bạch Cẩn Niên chạy hết thành phố đi tìm Đường Đường.
"Tôi không yên lòng." Chung Minh buồn rầu, "Vừa rồi không phải chị cũng thấy, chồng cậu ấy có thái độ gì........... Không biết có phải uống say không, tôi vừa mới nói tên Đường Đường ra thì hắn thiếu chút nữa đánh nhau với tôi. Tôi rất lo cho cậu ấy, cậu ấy cũng không quay về nhà ba mẹ. Cậu ấy rất ít bạn bè, không có chỗ có thể đi. Sức lực của chồng cậu ấy chị cũng thấy, đánh mấy quyền thì nữ nhân nào có thể chịu được? Cậu ấy ngay cả tôi cũng không nói, khẳng định là ngại mặt mũi nên không muốn cho tôi biết..... Tôi cũng không biết cậu ấy đi ra ngoài có mang theo tiền không, nếu tiền cũng không mang có phải ngủ đầu đường hay không........"
Chung Minh tự dọa mình, Bạch Cẩn Niên nhìn như rất chuyên tâm lái xe, kì thật muốn nói: Đường Đường đều là tự tìm phiền phức. Nhưng lời như thế khẳng định để trong lòng là được rồi, dù sao bên cạnh là bạn thân của Đường tiểu thư, hơn nữa là nhân vật cực kì yêu thích giận dỗi, nếu thật sự biểu lộ tiếng lòng, chỉ sợ là làm hại an toàn giao thông -- không chừng bạn Chung nhỏ sẽ bạo phát nhào tới vì Đường tiểu thư "Nhà mình" mà cắn chết lái xe.
Bạch Cẩn Niên "Ừ" một tiếng, nói: "Vậy em ngẫm kĩ lại, Đường tiểu thư -- nhà -- em sẽ đi đâu?"
"Cái gì "nhà em", trong lúc này chị ít ăn dấm chua ảo tưởng được không." Chung Minh khinh bỉ liếc Bạch Cẩn Niên.
"Được được, tôi đây suy nghĩ Đường tiểu thư sẽ đi đâu."
"..... Ngây thơ! Này ngu ngốc, Đường Đường hẳn là ở cùng với Trần Tịnh Nhất? Chị gọi cho cô ấy đi."
"Gọi nhiều lần, tắt điện thoại rồi." . Truyện Truyện Teen
"Vậy phải làm thế nào mới được......." Chung Minh thở dài cả người dán lên ghế.
"Tôi nói em, em yên tâm được không." Bạch Cẩn Niên giơ ra một cánh tay ôm lấy vai Chung Minh, "Tuy rằng Trần Tịnh Nhất nhìn qua rất không đáng tin cậy, nhưng tôi quen biết với cậu ấy lâu như vậy, cậu ấy là người như nào tôi còn không biết sao. Bên trong vẻ ngoài cợt nhã đó là một người trưởng thành đáng tin cậy, điểm ấy không cần hoài nghi. Tôi thấy....." Bạch Cẩn Niên ngáp một cái, "Chúng ta về nhà ngủ trước đi, cùng Trần Tịnh Nhất, Đường tiểu thư nhất định sẽ được chăm sóc rất tốt."
Nhìn Bạch Cẩn Niên mỏi mệt, Chung Minh thấy bản thân thật sự vô dụng. Bạn thân xảy ra chuyện cũng không tìm đến mình, còn hại Bạch Cẩn Niên mệt mỏi như vậy vẫn phải an ủi mình......
Cái mũi ê ẩm, Chung Minh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính xe, Chung Minh hận bản thân.
Muốn..... Trở thành một người có thể làm chỗ dựa cho người khác. Chung Minh nghĩ như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]