Chung Minh có thể cảm nhận hơi thở của Bạch Cẩn Niên ngày càng nặng nề, dù sao đều là con gái, sức lực có bao nhiêu cũng biết rõ. Nhưng Bạch Cẩn Niên ôm chặt như vậy, bước đi vững trải như vậy, một giây Chung Minh cũng không muốn rời Bạch Cẩn Niên.
Cho dù khoảng cách chỉ là một milimet, vào thời khắc này cũng không thể bỏ qua.
Con đường tối đen, rất dài, dài đến nỗi những giọt nước mắt của Chung Minh không ngừng thấm ướt bả vai Bạch Cẩn Niên, cảm nhận được độ ấm đang dần dần thẩm thấu vào cơ thể, càng không muốn người kia buông mình ra.
Có thể giờ khắc này, trầm mặc còn tốt hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Chung Minh ôm chặt cổ Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên cười nói em siết chết tôi.
"Ngu ngốc, chị ngu ngốc vĩnh viễn đều không đáng yêu, không thú vị."
"Đúng vậy, tôi chính là không đáng yêu không thú vị."
"Đúng quan trọng nhất là chị rất ngốc."
"Đúng đúng, tôi rất ngốc."
"........ Chị là khẩu Phật tâm xà."
Bạch Cẩn Niên cười: "Tiểu Chung Minh nhà tôi nói cái gì cũng đúng."
"......." Thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Đến phòng khách sạn, Chung Minh nói phải xuống, Bạch Cẩn Niên cũng không đáp lời, đem Chung Minh đặt lên ghế sô pha mới buông ra, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giúp Chung Minh phủi đi cát trên người: "Em ngốc, không thể ở trong phòng chờ tôi sao? Nằm ngủ trên bờ cát..... Nếu tôi thị lực kém, nói không chừng một cước đạp lên người của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-cua-ta-khong-the-nao-dang-yeu-nhu-the/3050675/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.