Tống Dương nghe thấy vậy, vội kéo tay Tống Dực mà lên tiếng "con không về đâu! Con muốn ở đây với mẹ!"
''Tiểu Dương ngoan, con về nhà ngủ trước đi! Có ba ở đây rồi, mẹ sẽ không sao đâu! Sinh nhật hôm nay của con, ba hứa sẽ bù đắp!"
''Ba hứa nhé?"
Tống Dực mỉm cười, hắn xoa đầu con trai
"ba hứa!"
Dì giúp việc đưa Tống Dương trở về nhà ông bà nội, chỉ còn lại 1 mình hắn ở đó, lúc này đây hắn thầm cảm thấy mình rất may mắn, vì Tống Dương còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nó khóc vì không thấy mẹ trở về mà đâm ra sợ hãi, thậm chí nó cũng không hề giận ba nó đã bỏ rơi nó vào ngày sinh nhật, hắn hứa khi cô xuất viện, hắn sẽ dẫn 2 mẹ con cô đi chơi xem như bù đắp.
Đúng lúc này, bác sĩ bước ra ngoài.
''Anh là người nhà của bệnh nhân sao?"
''Đúng! Tôi là...!" Hắn ngập ngừng, sau đó mới lắp bắp nói "tôi...là chồng cô ấy!"
''Hiện tại vợ anh đã qua cơn nguy kịch, cũng may là được đưa vào bệnh viện sớm!"
''Khi nào thì cô ấy tỉnh lại?"
''Có thể là vài ngày nữa!"
''Cảm ơn bác sĩ!"
''Không có gì!"- vị bác sĩ mỉm cười, sau đó liền rời đi.
Chưa được bao lâu, điện thoại của Tống Dực lại reo lên, trên màn hình điện thoại lại là tên của người con gái anh yêu - Lý Nguyệt.
Không phải cô ấy vẫn còn ở Anh sao? Sao lại gọi cho anh lúc này.
Tống Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-duc-va-nghien-duong/2809624/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.