''Tôi có chút việc, số cháo còn lại cô tự múc ăn đi!"
''Dực!"
Tống Dực nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, hắn đứng trước cửa phòng, hơi thở có chút gấp gáp, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy? Mỗi khi đứng trước Nghiên Dương, hắn đều để ý đến nụ cười của cô, cũng giống như lúc trước, mỗi ngày đi học, được thấy nụ cười của cô, những nỗi buồn của hắn như được tan biến, từ khi hắn và cô lấy nhau, hắn rất ít khi về nhà, đi sớm về khuya, hắn không còn thấy nụ cười đó nữa, bây giờ nhìn lại nó, hắn cảm thấy hô hấp không thông, lại có chút...ngượng ngùng.
"Tống Dực, mày bị điên rồi!"
Hắn suy nghĩ, lúc ở cạnh Lý Nguyệt hắn không còn vui vẻ như trước nữa, bằng chứng là khi Lý Nguyệt trở về hắn đã không có chút nào gọi là vui mừng cả.
"Không lẽ mình rung động với Nghiên Dương rồi sao?"
Nghiên Dương nhìn theo bóng lưng của Tống Dực rời khỏi phòng bệnh mà trong lòng đau nhói.
''Ngay cả lúc em đau đớn nhất anh cũng không thương hại em, anh chán ghét em như thế sao?"
Cô cẩn thận đặt tô cháo còn chưa ăn hết lên trên bàn, quay người đưa lưng về phía cửa, cô mệt rồi, bây giờ cô chỉ muốn ngủ 1 giấc thật dài, tỉnh lại sẽ không cảm thấy mệt mỏi vì những chuyện này nữa.
Nhớ lại những câu nói của Lý Nguyệt khi nãy, cô suy nghĩ, không lẽ ý của Lý Nguyệt là muốn...cô rời khỏi Tống Dực sao?
...
Thời gian trôi qua, Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-duc-va-nghien-duong/2809616/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.