Bác sĩ già mở cửa bước ra mang theo vẻ mệt mỏi, trên trán ông còn lấm tấm vài giọt mồ hôi chưa lau sạch.
Vũ Thành bật dậy như lò xò nắm tay bác sĩ -"Cô ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ già thở dài -"Tôi đã dùng hết sức để cứu chữa, có qua khỏi hay không còn tuỳ vào ý chí sống còn của cô ấy."
Nói xong ông lặng lẽ rời đi.
Vũ Thành xông vào trong, tâm trạng mang theo vô vàn cảm xúc, y nắm tay Hoa Mỹ Lệ từ từ ngồi thụp xuống thềm.
"Mỹ Lệ, em nhất định phải tỉnh lại, nếu vì anh mà em không còn nữa thì phần đời sau này anh biết phải làm sao, Mỹ Lệ, em có nghe lời anh nói không?"
Nhớ lại quãng thời gian trước, lúc nào cũng có cô gái điềm tĩnh đi bên cạnh y, chẳng cần y bảo vệ cũng không quan tâm rằng y có để ý đến mình không, cô nhẹ nhàng như làn gió xuân nhưng cũng mạnh mẽ như loài xương rồng, luôn vững vàng mặc ngoài kia nắng gió bão bùng.
Năm tháng ấy Vũ Thành chỉ lo mãi mê đuổi theo Lý Viên Viên, y chưa bao giờ ngoảnh mặt nhìn lại cô gái luôn một lòng một dạ vì mình, để giờ đây trước lúc sinh mạng cô ấy chỉ được tính bằng giây thì y mới chính thức biết rằng, nếu không có cô ấy thì cuộc đời mới nhạt nhẽo biết bao.
"Anh xin lỗi vì trước đây luôn lạnh nhạt với em, anh xin lỗi vì đã không quan tâm cảm nhận của em, anh xin lỗi vì không nhận ra tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-doc-tai-thuong-dung-yeu-toi/3605579/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.