Trần Điềm Nhiên vui vẻ đi tới trước mặt đá vào người cô - "Ngày tàn của mày tới rồi."
Cô ta ra lệnh cho đám thuộc hạ - "Lôi nó vào trong treo lên, dội nước cho tỉnh lại."
Trong rừng, có một thân ảnh áo đen không ngại đêm tối băng qua từng hàng cây vừa bay vừa chạy thật nhanh.
Hoắc Thừa Ân về đến nhà cũng gần 10 giờ tối, anh nhẹ nhàng mở cửa phòng vì sợ làm cô thức giấc.
Bước thật nhẹ đến giường nhưng hôm nay không ngửi thấy hương thơm quen thuộc.
Anh giật mình mở toang đèn lên, lật chăn ra chỉ thấy gối ôm nằm đó.
"Người đâu." - Giọng Hoắc Thừa Ân văng vẳng khắp dinh thự.
Người hầu tức tốc chạy vào.
"Tổng đốc gọi."
Hoắc Thừa Ân chỉ tay lên giường -"Viên Viên đâu? Cô ấy không ở trong phòng."
Người hầu tái xanh mặt mày nhìn nhau lắc đầu, quản gia bước lên ôn tồn nói.
"Thưa chủ nhân, hôm nay phu nhân vẫn đi ngủ sớm như bình thường, chúng nô không hề thấy phu nhân bước ra ngoài từ lúc đầu hôm."
"Các ngươi trông phu nhân kiểu gì vậy hả?" - Hoắc Thừa Ân tức giận quát lớn.
Anh nhìn xung quanh xem có manh mối gì đáng giá không, chỉ thấy cửa sổ mở toang ngoài ra không thấy gì khác lạ.
Là ai, là ai có khả năng lẻn vào đây bắt Viên Viên đi.
Ai nấy sợ xanh mặt, khép nép không dám thở mạnh.
Quản gia quay sang hô lớn -"Còn không mau tìm phu nhân."
Cả đám người nhốn nháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-doc-tai-thuong-dung-yeu-toi/3605571/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.