Chương trước
Chương sau
"Tại sao?" Anh như cây đại thụ đứng sừng sững trước mặt chờ cô trả lời.

Lý Viên Viên đắn đo mãi mới nói "Nhà ăn này không đủ đẳng cấp để tiếp đãi tổng đốc, mời ngài về cho."

Ánh mắt khiến anh ngày nhớ đêm nhung, biểu cảm ương bướng, thái độ hung hăng, trên đời duy chỉ có mình cô dám công khai đối với anh như thế.

Hoắc Thừa Ân mỉm cười nhìn những người đứng sau lưng cô.

"Vậy sao? Mọi người thấy ta ăn cơm ở đây có chỗ nào không hợp lí không?"

Ai nấy răm rắp gật đầu "Không, không có chỗ nào không hợp lí."

Anh cũng gật đầu.

"Vậy cùng đi ăn, hôm nay ta muốn trãi nghiệm bữa ăn của quân nhân, lâu lắm rồi chưa ăn lại."

Hoắc Thừa Ân tiêu sái đi trước, mặc kệ Lý Viên Viên mặt như đít nồi cháy đen khói nghi ngút phía sau.

"Viên Viên, em không mau nhận cơm thì trưa nay nhịn đói đó, chị không rảnh nấu đâu." Minh Khuê khểu khểu tay cô kéo đi.

Đến cả chị em thân thiết cũng bị hắn làm cho đảo điên không nấu cơm cho mình nữa, Lý Viên Viên thở dài ngao ngán bước từng bước.

Cửa nhà ăn.

Hôm nay nhà bếp chật vật đến đáng thương do sự xuất hiện của vị khách quý, hơn thế nữa là ai nấy đều đổ xô như ong bay theo tổ.

Hai người Lý Viên Viên và Minh Khuê đi sau nên sắp hàng tít sau cùng.

"Quan hệ giữa em với tổng đốc là thế nào?"

Lý Viên Viên cười gượng "Oan gia."

"Là sao? Trước đó hai người từng xích mích à?"

Cô lắc đầu "Cũng không hẳn, chắc chỉ có mình em xích mích với hắn thôi."



"Vì chuyện gì?"

Lý Viên Viên suy nghĩ hồi lâu lại nói "Hắn thiếu nợ em."

Hắn thiếu mình, trả một đời không hết.

"Em có thích ngài ấy không?"

"Đương nhiên là..." Cô khựng lại rồi lắc đầu "Không rồi, sao ta thích hắn được chứ."

"Nhưng chị lại không thấy như vậy nha." Cô ấy cười tít mắt, dù sao cũng lớn tuổi hơn Lý Viên Viên nhiều, tuy chưa từng trải qua tình trường nhưng không thể nào không nhìn ra giữa hai người có gì đó khác lạ.

Cô lắc đầu chối bây bẩy "Chị nói gì đâu á, sao có thể, chị nhầm to rồi, em hận hắn còn không hết."

Minh Khuê mãi mê kéo cô chạy, chẳng mấy bận tâm những gì cô nói, tâm trí cô gái ấy đặt hết lên người ân nhân cứu mạng mình, một phút cũng tiếc nuối dời đi.

"Ngài ấy đẹp quá, nhìn như tranh vẽ chứ không phải người thật."

Lý Viên Viên khoanh tay liếc theo tầm mắt cô ấy "Tranh lỗi chứ tranh vẽ gì."

"Ngài ấy bước tới đâu nơi đó như có hào quang rực rỡ á." Minh Khuê tiếp tục cảm thán, lòng dạ thiếu nữ xôn xao ngây ngẫn.

"Hắn đi tới đâu nơi đó liền có mây mù sấm chớp, cuộc đời ai va vào hắn cũng tối đen như mực, hào với chả quang." Cô bĩu môi khinh thường.

"Em đang ghen với ngài ấy sao?"

Lý Viên Viên giật mình quát lớn "Ta... Ghen với hắn hở?"

Tầm mắt mọi người một lần nữa dời sang cô.

Minh Khuê bụm miệng cô lại "Em hét gì thế."

Lý Viên Viên lắc lắc đầu đánh trống lãng "Không có, chỉ hơi bất ngờ thôi, tới lượt mình chưa ta, sao dài quá"

Hai người lấy cơm xong vẫn chưa thấy Hoắc Thừa Ân bước ra.

Ban nãy đô đốc trưởng cung kính mời anh vào phòng VIP ăn cơm.



"Sắp tới giờ làm việc rồi, ngài ấy không ra thì sao ta ngắm được vài phút cuối đây." Minh Khuê tiếc nuối nhìn cửa phòng VIP đóng chặt, tay dăm dăm khay cơm.

Hoắc Thừa Ân mở cửa sải chân thon dài đến trước bàn Lý Viên Viên và Minh Khuê đang ngồi.

Lý Viên Viên ngồi quay lưng về cửa nên anh đột ngột xuất hiện làm cô giật mình sặc ngụm cơm ho muốn văng phối.

Hoắc Thừa Ân lấy chai nước đưa cô "Cẩn thận chút."

Mọi người trầm trồ lén quan sát, ai nấy đều ganh ty. với hai người vì được ngồi ăn cùng bàn tổng đốc tại thượng, được ngài ấy đưa nước uống.

Minh Khuê đang chờ đợi hành động từ cô, ánh mắt mong chờ.

Lý Viên Viên tuyệt nhiên không nhận, liếc nhìn chị em thân thiết bằng ánh nhìn sét đánh.

Bỗng một chàng thanh niên chậm rãi bước đến đặt chai nước lên bàn cô.

"Em uống đi, là loại em thích nhất."

Hoắc Thừa Ân lần đầu nhìn thấy tình địch nhưng cũng chẳng làm mất phong thái cao cao tại thượng của mình, anh đặt chai nước song song với chai còn lại, chậm rãi ăn cơm.

Lý Viên Viên nhìn hai chai nước, uống chai nào cũng đắc tội với người còn lại, cô đặt muỗng đũa xuống đứng dậy dẹp khay cơm rồi mất hút.

Chàng trai ban nãy ngồi dãy đối diện Hoắc Thừa Ân, cậu trai vẫn vui vẻ nói chuyện với đồng đội.

Gương mặt ưu tú, vóc hình săn chắc, khi cười lên rất có duyên. Chỉ có điều thua Hoắc Thừa Ân này tất.

Anh đánh giá rồi cũng đứng dậy rời đi.

Hoàng Thành chờ hai người đi mất hút mới chạy ra sân sau, nhìn thấy Lý Viên Viên đang ngồi dưới bóng cây nhổ cỏ ngắt hoa anh chàng liền tiến đến

"Viên Viên, sao em ở đây, ban nãy chưa ăn no đúng không? Anh có chút bánh em ăn tạm đỡ đói nha."

Lý Viên Viên cầm chiếc bánh, cười vui vẻ "Cảm ơn, à mà, sau này đừng xen vào những lúc như vậy, không ai đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì đâu."

"Không sao, miễn họ còn bắt nạt em thì anh còn ra mặt." Hoàng Thành cầm chai nước tu một hơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.