"Hạng lẳng lơ đê hèn như mày không xứng ở đây." - Trần Điềm Nhiên đẩy cô lùi về sau.
Lý Viên Viên biết rõ cô ta vì ghen ghét nên muốn kiếm chuyện, vậy càng tốt.
Cô ngang nhiên bước tới áp sát cô ta: "Không tới lượt cô nói xứng hay không, anh Thừa Ân đích thân dẫn tôi đến đồng nghĩa tôi có quyền tham dự cùng anh ấy."
"Anh Thừa Ân chỉ hứng thú nhất thời, một thời gian nữa mày sẽ bị bỏ cô đơn lạnh lẽo trưng mắt nhìn anh ấy bên người khác."
Lý Viên Viên không tức giận vì lời cô ta nói nhưng lại giận vì ba chữ "Anh Thừa Ân", nghe quá chói tai.
"Dù bị bỏ cũng từng được thương yêu, cô chưa từng nghe câu thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt còn hơn le lói suốt trăm năm hả?"
Trần Điềm Nhiên tức tối quát lớn: "Mày... Con đàn bà dơ bẩn nói mau mày dùng thủ đoạn gì, có phải mày bỏ bùa anh ấy không?"
"Tôi đâu cần dùng thủ đoạn chỉ đứng yên Thừa Ân cũng tìm đến, đỡ hơn..." - Cô ậm ờ kèm theo ánh nhìn khinh bỉ làm cô ta tức giận: "Tôi đi trước, anh Thừa Ân chắc nói chuyện gần xong rồi."
Lý Viên Viên đi ngang liền bị chắn té ra sàn, ai nấy đều chú ý.
Trần Điềm Nhiên quăng chiếc bánh kem dính váy cô.
"Ui da... Sao mày vụng về vậy, đụng trúng tay làm rớt bánh của tao luôn, váy mày dơ rồi để tao lau cho, đừng khóc nha."
Trần Điềm Nhiên liếc mắt ra lệnh cho hai cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-doc-tai-thuong-dung-yeu-toi/3605514/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.