"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không?"
Anh đứng dậy cũng kéo theo cả Lý Viên Viên đang mềm oặt từ dưới đất mà đứng lên, tay vẫn bóp chặt hàm khiến cô đau đến mặt cắt không còn chút máu.
Hoắc Thừa Ân mạnh tay ném cô văng vào góc tường rồi lại dồn ép tới, ánh mắt khẩn cầu gục đầu sát tai cô mà thì thào: "Em muốn nói tôi thế nào cũng được, nhưng xin em đừng làm hại bản thân mình được không? Chỉ cần nói ra một chuyện nào đó không quan trọng thì tôi vẫn có thể cứu em ra khỏi đây, đừng cố chấp nữa được không?"
Vừa nói xong ngẩng đầu lên lại trở về với trạng thái băng lãnh ngàn năm của mình.
Lý Viên Viên thoáng giật mình nhìn anh, thật lâu sau nở nụ cười khinh rẻ.
Đây là người đàn ông mà cô đã từng dùng biết năm thanh xuân thầm thương trộm nhớ.
Người mà cô không màng bao hiểm nguy nơi tiền tuyến cho dù phải hi sinh chỉ vì ước mơ giải phóng dân tộc thống nhất đất nước.
Vậy mà giờ đây ngay trước mắt cô, anh đã lập được nghiệp lớn nhưng là giẫm chân lên máu đồng bào Nam Kỳ, sát hại anh em đã cùng mình kề vai chiến đấu để lấy công trạng đầu quân cho Bắc Triều.
Bảo sao cô có thể không nói ra lời cay độc để nhắc nhở bản thân phải hận anh, phải thù ghét anh, không được nhớ về tình yêu sâu đậm mà bản thân giành cho anh.
Nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy, mỗi khi nghĩ về là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-doc-tai-thuong-dung-yeu-toi/3605496/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.