Ăn cơm trưa xong, Tống Đàn liền xách giỏ định đi đào rau dại.
Trời vẫn âm u như cũ, nhiệt độ mười mấy độ, nếu không có mặt trời quả thực không thể nói là ấm áp. Ngày này nhà nào cũng ở nhà đốt lửa sưởi ấm, rất ít người ra ngoài.
Ô Lan nhìn chiếc sọt lớn nàng đem theo, cũng thương con gái trong khoảng thời gian này vất vả:
"Đào rau dại không cần đi sớm như vậy, chạng vạng lại đi, tránh cho ngày mai không còn tươi mới. Huống chi thời tiết này cũng không có bao nhiêu, thu thập rất nhanh. "
Tống Đàn nhớ tới một màu xanh biếc mơn mởn rậm rạp bên bờ ao cùng trên sườn núi, thầm nghĩ nếu không phải vì có linh khí, vậy nàng thật sự sẽ không cần tích cực như vậy.
Nhưng lúc này nàng mang theo Kiều Kiều: "Không sao đâu mẹ, mẹ làm sủi cảo trước đi, con cảm thấy rau dại hôm nay đặc biệt tươi." "
Mắt thấy nữ nhi nhất định phải đi, Ô Lan cũng không ngăn cản, chỉ nói thầm:
"Đều giống nhau là rau dại, hôm qua cùng hôm nay có thể có gì khác nhau..."
Bà ngồi bên lò sưởi, tính toán đem rau tể thái mới đào lúc sáng ra chọn, nhưng mà cầm lên tay liền cảm thấy không thích hợp ——
"Rau này sao nhìn lại tươi ngon như vậy chứ?"
......
Kiều Kiều quả thật là một trợ thủ tốt, một sọt rau đổi một tập heo peppa, không bao lâu sau, cậu bé liền mang theo một giỏ chất đầy rau tể thái trở về.
Xanh mượt, tươi non mơn mởn, như thế nào mà nhìn lại ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-dan-ky-su/381420/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.