Sáng sớm hôm sau, Tống Tam Thành rời giường, trước tiên liền sửng sốt một chút.
Không khí... Thật tươi mới!
Chỉ thấy xa xa sơn mạch mây mù lượn lờ, một tầng kim quang nhạt nhẽo mờ nhạt, nhìn đẹp như mấy khu danh lam thắng cảnh vậy.
Ao trước cửa lại là một tầng sương mù màu trắng dày đặc, cơ hồ che phủ toàn bộ mặt nước.Sương mù hạ xuống cực thấp, đang thong thả du động trên mặt hồ.
Mà gốc hoa mai trong sân, Tống Tam Thành rõ ràng nhớ rõ tháng trước mới rụng hết hoa, sao hôm nay lại nở ra mấy đóa? Nụ hoa mới chớm lộ ra cánh hoa màu vàng, nửa nở nửa không, không chỉ hết sức đáng yêu, mà còn tỏa ra một cỗ hương thơm từ xa có thể ngửi được.
Giờ phút này, lão nông hiếm khi có được chút cảm giác thưởng thức vẻ đẹp, nhưng lại cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, giống như mình cũng bị thưởng thức...
Hắn quay đầu lại nhìn!
Chỉ thấy bảy tám con sóc lông xám bản địa đang đứng ở trên tường viện, giống như paparazzi nhìn về phía sân. Lại nhìn về phía ngọn núi sau nhà, rõ ràng cũng là một mảnh cảnh tượng tiêu điều khi vừa trải qua mùa đông lạnh lẽo, nhưng hết lần này tới lần khác lại lộ ra một cảm giác năng lượng tươi sáng.
Tựa như... tựa như đang phát sáng vậy!
Tống Tam Thành sững sờ nhìn nửa ngày, bị ý nghĩ của chính mình làm cho vui vẻ:
"A…Hắt xì!”
Buổi sáng trời quá lạnh.
Hắn vội vàng vứt bỏ suy nghĩ lộn xộn, ôm một đống củi đi đốt lò.
Ai, đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-dan-ky-su/381413/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.