Tống Đàn thật sự khϊếp sợ.
"Nhà chúng ta có tiền như vậy sao?"
Vừa có núi lại vừa có ruộng.
"Có tiền gì?" Ô Lan đầu cũng không ngẩng lên: "Đều là ông nội con lúc trước để lại. Hoang sơn dã lĩnh, lại không thể bán cũng không có người thuê, hoàn toàn để hoang!”
Tống Đàn trầm mặc.
Cả thôn hiện tại tổng cộng còn không tới ba mươi hộ, tuổi trung bình đều là 40-50 tuổi, hiện tại lương thực cũng không đáng giá, cũng chỉ đủ ấm no mà thôi. Cho nên không riêng gì nhà bọn họ, nhà người khác cơ bản cũng đều để hoang.
Cũng không có lý do gì khác, chỉ là lực lượng lao động không đủ.
Bọn họ nơi này núi non nhiều, máy móc nông nghiệp cỡ lớn không có cách nào dùng, nhu cầu nhỏ tự bỏ tiền thì đắt, tiền kiếm được từ một mẫu ruộng một năm cũng không bù được chi phí bỏ ra. Hơn nữa đường xá quanh co, cũng không có gì có thể bán ra ngoài.
Trồng lúa, trồng rau đều là nhà mình ăn, vất vả một năm vừa tưới tiêu bón phân, vừa diệt côn trùng diệt cỏ, cũng là một khoản tiền rất lớn.
Đến vụ thu hoạch thì sao?
Trong trường hợp lực lượng lao động không đủ, bọn họ chỉ thu hoạch đủ ăn.
Quay đầu nhìn lại, siêu thị trên trấn bán hai tệ hơn một cân, tuy nói hương vị không giống nhau, nhưng không cần mình vất vả, tính ra tiền phải tiêu còn ít hơn rất nhiều!
Còn không bằng để hoang cho rồi.
Nếu thực sự muốn kiếm tiền, sau khi làm xong vụ mùa nửa đầu năm, liền đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-dan-ky-su/381408/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.