Editor: Ly Thương
===============
Trong lòng Ô Lan muốn tranh đua một lần, cho nên dù là rau dại đưa cho họ hàng, thì bà vẫn kiên nhẫn dắt người nhà cùng nhau nhặt rau.
Còn Tống Đàn nhìn những lần xin kết bạn thất bại, thầm nghĩ vị ân nhân cứu mạng này đúng là quá thần bí!
Ngay khi định gửi lại, lại thấy một tin nhắn được gửi từ bác sĩ Trương:
[Rau dại nhà cô có bán không?]
Chưa kịp trả lời thì tin nhắn thứ hai đến ngay lập tức:
[Các đồng nghiệp của tôi ở đây đều thấy ăn rất ngon, mọi người đều muốn mua, giá đắt cũng không thành vấn đề!]
[Tiền phí chuyển phát nhanh tôi trả!]
Cho nên có thể thấy rằng, bác sĩ Trương vẫn thích hợp làm bác sĩ hơn, anh ấy hoàn toàn không nắm bắt được tinh túy của việc mặc cả, chỉ tỏ ra sự cấp thiết thôi.
Tống Đàn không biết phải làm sao cả, đành screenshot tin nhắn thông báo ở trong nhóm và gửi cho anh ấy:
“Bác sĩ Trương, thật xin lỗi, rau dại không bán nữa.”
“Nhưng mà phần tôi chuẩn bị cho họ hàng trong nhà còn một ít, tối nay tôi sẽ gửi cho anh. Cho chính mình ăn nên không cần tiền ạ.”
Bệnh viện Ninh tỉnh, Trương Nguyên thấy tin nhắn đầu tiên, cảm giác đau tim ập đến.
Bây giờ sao lại thành anh ấy muốn ăn rau dại chứ?
Rõ ràng là lãnh đạo của bệnh viện!
Trưa hôm đó vì một câu nói đùa của lãnh đạo, món ăn đó đúng là được bưng lên nhà ăn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-dan-ky-su/2953426/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.