Dương Vũ Hàn lái xe thẳng một đường đến bệnh viện.
Vị bác sĩ người địa phương hiền từ thân thiện sau khi xem xét phim chụp thì bình thản nói:
- Không có vấn đề gì hết.
Ban đầu hai người ngoại quốc kia bước vào, một người thì mặt mày cau có hung thần ác sát, một người thì lo lắng gấp gáp, ông còn tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm, như là vừa có vụ thanh trừng bang phái gì cơ. Cho tới khi nhìn cổ chân hơi sưng lên một tẹo của cậu thanh niên quần hoa, ông thực sự muốn mắng người. Cái vết thương như muỗi đốt này mà chạy tới phòng cấp cứu của ông làm gì vậy? Sau khi thấy người đàn ông đi cùng cậu thanh niên rút ra một sấp tiền xanh lè, ông liền nghĩ "Bệnh nhân đều có quyền bình đẳng", rồi cẩn thận cho cậu thanh niên quần hoa đi làm một loạt xét nghiệm, chụp chiếu.
Xác định chỉ là tổn thương phần mềm không đáng lo ngại, vị bác sĩ kê cho Lưu Hạo Thần vài loại thuốc xoa bóp, dặn dò cậu hạn chế hoạt động mạnh, ăn uống đầy đủ dưỡng chất bổ sung vitamin, thế này thế nọ. Lưu Hạo Thần nghe vào tai nọ lại ra tai kia, cậu không xa lạ gì mấy vết thương cỏn con như thế này. Thế nhưng Dương Vũ Hàn lại nghe rất chăm chú, trên đường về còn mua tất cả những thứ bác sĩ khuyên dùng, khiến cho Lưu Hạo Thần còn tưởng mình thực sự bị gãy rời cả hai chân.
Tối hôm đó, Lưu Hạo Thần vừa tắm xong, khoan khoái nằm trên giường nghịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-cong-bi-de-roi/2786140/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.