Chương trước
Chương sau
Lưu Hạo Thần cùng Âu Hào tới một tiệm cà phê nhỏ cách trung tâm tiệc cưới không xa. Hai người tùy tiện gọi hai món đồ uống, cũng không quan tâm tới mùi vị như nào.

Lưu Hạo Thần ra vẻ anh lớn, nháy mắt hỏi Âu Hào:

- Tiểu Vy đã kết hôn rồi. Khi nào đến lượt cậu?

Âu Hào ngượng ngùng cười:

- Kết hôn gì chứ? Em còn chưa có bạn gái.

- Không phải cậu đi du học cùng bạn gái sao? Bị đá rồi hả?

- Cô ấy không phải bạn gái của em, tụi em chỉ là bạn bè bình thường thôi. Mà hiện tại, cô ấy cũng định cư ở nước ngoài rồi.

Nghe Âu Hào nói như vậy, Lưu Hạo Thần chợt nhớ tới ngày mình biết tin cậu ta có bạn gái cũng đau lòng ra phết, tình yêu đầu đời chưa nở đã tàn, giờ hóa ra mình lại đau lòng oan uổng rồi, đó chẳng phải bạn gái cậu ta. Nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, bi thương của thuở niên thiếu giờ chỉ còn là một câu chuyện phiếm, nghĩ tới lại thấy buồn cười.

- Còn anh, anh đã có bạn gái chưa? Khi nào thì kết hôn?

Trong đầu Lưu Hạo Thần hiện ra khuôn mặt đẹp trai gợi đòn của Dương Vũ Hàn. Uống một ngụm cà phê, vị cháy khét xộc lên mũi, cậu khẽ nhăn mày.

- Anh mày sẽ không kết hôn, anh không thích phụ nữ.

Qua Tiểu Vy, Âu Hào đã sớm biết Lưu Hạo Thần là gay, nhưng nghe cậu thẳng thắn thừa nhận như vậy, cậu ta vẫn có chút sửng sốt. Tự nhiên nhắc đến vấn đề này, không khí giữa hai người bỗng trở nên mất tự nhiên, Lưu Hạo Thần chẳng ngại gì khi thể hiện tính hướng của mình, chẳng qua trong lòng Âu Hào có tâm tư khác. Trải qua một khoảng lặng ngượng ngùng, Âu Hào chợt lên tiếng:

- Nếu như anh chưa có đối tượng, vậy... em có cơ hội không?

Âu Hào nói một cách nghiêm túc, không có vẻ gì là bỡn cợt, cậu ta cũng không phải loại người thích đùa giỡn. Được nam thần thời niên thiếu tỏ tình, lẽ ra phải mừng muốn chết, Lưu Hạo Thần lại chỉ tỏ ra dửng dưng.

- Cậu không phải gu của tôi.

- Vậy gu của anh là người như Dương Vũ Hàn kia sao? - Âu Hào bị thẳng thừng từ chối thì không khỏi phật lòng, giọng nói cũng mang theo hờn dỗi.

Lưu Hạo Thần bình thản khuấy tách cà phê dở ẹc trên bàn, khẽ nhún vai, không trả lời. Nhưng Âu Hào vốn đã quen với tính cách thẳng thắn có gì nói đó của cậu, việc cậu không thừa nhận chẳng khác nào khẳng định giữa hai người là mối quan hệ không bình thường. Âu Hào nhíu mày, bàn tay để trên bàn cũng khẽ siết lại.

- Dương Vũ Hàn trông có vẻ không đáng tin cậy.

Lưu Hạo Thần nghiêng đầu nhìn cậu ta, khóe môi khẽ kéo lên một nụ cười trào phúng:

- Cậu đúng là có con mắt tinh tường. Dương Vũ Hàn chính là một tên khốn.

- Vậy... tại sao anh?

Lưu Hạo Thần ngả người ra sau, tay khoanh trước ngực, ánh mắt ôn hòa trước giờ cũng trở nên lạnh lùng hơn.

- Tôi thích người như thế nào lại còn phải xin ý kiến của cậu nữa sao?

- Em... ý của em không phải như vậy...



- Được rồi, đừng nói mấy chuyện nhàm chán này nữa. - Lưu Hạo Thần thể hiện thái độ dứt khoát không muốn cho Âu Hào thêm một tia hi vọng - Hai ta rất lâu rồi mới gặp nhau, nói chuyện khác đi.

Âu Hào không muốn lời tỏ tình của mình cứ như vậy bị Lưu Hạo Thần coi như gió thoảng mây bay mà không thèm để ý tới, thế nhưng cậu ta biết đàn anh của mình tính cách ác liệt như nào, nếu làm Lưu Hạo Thần phật ý, chỉ sợ sau này nhìn mặt nhau cũng khó. Âu Hào không cam tâm, nhưng cũng không còn cách nào khác, chuyển qua nói về cuộc sống công việc.

Cuộc trò chuyện không mặn không nhạt cứ như vậy tiếp diễn, cho tới khi Lưu Hạo Thần nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa, phải về chuẩn bị đồ đạc ra sân bay. Cậu nói với Âu Hào đến lúc phải chia tay rồi, ai ngờ cậu ta vui vẻ nói rằng:

- Thực ra em cũng sắp đến thành phố A. Em đã ứng tuyển vào công ty Vạn Hoa, họ hẹn tháng sau sẽ có đợt phỏng vấn. Anh biết công ty đó chứ? Vạn Hoa là công ty giải trí truyền thông hàng đầu cả nước đấy.

Làm sao có thể không biết cơ chứ? Tổng giám đốc Vạn Hoa chính là người yêu hiện tại của cậu, còn cậu chính là một gã vệ sĩ nhàn rỗi nhất công ty đó. Đúng là quá trùng hợp đi. Âu Hào mà biết sếp của mình chính là người mà mình bảo chẳng đáng tin gì thì sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Lưu Hạo Thần thật tò mò muốn xem trò hay. Cậu cười nói.

- Ừ, Vạn Hoa là công ty lớn, cậu vào đó rất có cơ hội phát triển. Hẹn sớm gặp lại.

Âu Hào ngỏ ý đưa Lưu Hạo Thần về nhưng cậu từ chối, nói dối rằng đã gọi Dương Vũ Hàn đến đón rồi. Thực ra cậu chưa gọi. Thế nhưng đi ra đến cửa, Lưu Hạo Thần vẫn theo thói quen tìm kiếm bóng hình thân thuộc. Cậu biết chắc rằng Dương Vũ Hàn đã sớm chạy tới đây ngồi ở đâu đó theo dõi cậu, cái tên này càng ngày càng giống một con chó to thích quấn người.

Quả nhiên, chưa đầy 5 phút, chiếc xe màu xám quen thuộc của ba Lưu đỗ trước mặt Lưu Hạo Thần. Dương Vũ Hàn hạ kính xe.

- Quý khách gọi xe phải không?

Lưu Hạo Thần mở cửa ngồi vào ghế phó lái. Dương Vũ Hàn tiếp tục diễn sâu.

- Quý khách muốn đi đâu? Chúng tôi có cung cấp gói du lịch "Mỹ cảnh quê hương" với giá cực ưu đãi.

Lưu Hạo Thần hùa vào trò đùa nhạt nhẽo của anh.

- Giá cả như nào?

Dương Vũ Hàn kéo khóe môi, đôi mắt đào hoa cong lại như vầng trăng khuyết.

- Chỉ một nụ hôn thôi.

- Đắt thế? Ăn cướp à?

- Quý khách thật hẹp hòi, hiện tại kiếm sống rất khó khăn mà.

Lưu Hạo Thần vươn người qua hôn chụt một cái lên môi Dương Vũ Hàn, nhưng anh nào có chấp nhận một nụ hôn qua loa như vậy. Anh giữ lấy gáy cậu, thong thả nhấm nháp bờ môi mềm mại, sau đó buông ra, nói:

- Quý khách, nụ hôn này có vị cà phê cháy khét. Tôi có thể trả lại được không?

Lưu Hạo Thần cảm thấy gã người yêu này thật phiền phức, trực tiếp cúi xuống gặm lấy môi anh ta, lưỡi cũng cạy mở hàm răng của đối phương, hung hãn xông vào khoang miệng ẩm ướt. Cả người Lưu Hạo Thần chồm qua, thiếu chút nữa là ngồi hẳn lên đùi anh, bàn tay Dương Vũ Hàn ôm lấy eo cậu, luồn vào trong áo, mơn trớn làn da mịn màng như lụa.

Đến khi cả hai hôn đến thỏa mãn mới buông nhau ra, Dương Vũ Hàn hài lòng lái xe đi. Thấy con đường về nhà quen thuộc, Lưu Hạo Thần hỏi:

- Không phải đi tour "Mỹ cảnh quê hương" sao?

- Cảnh đẹp nhất nơi này đang ở ngay đây, còn phải đi đâu nữa.

- Xùy - Lưu Hạo Thần bĩu môi - Bớt đọc truyện ngôn tình đi.



- Anh không đọc ngôn tình, anh xem gay po*n - Dương Vũ Hàn thẳng thắn đáp, trong giọng nói còn mang theo vẻ hãnh diện như thể xem gay po*n là đáng tự hào lắm.

Thấy Lưu Hạo Thần và Dương Vũ Hàn về, mẹ Lưu ngạc nhiên hỏi:

- Sao hai đứa về sớm vậy? Đã đi chơi được nơi nào chưa?

Lưu Hạo Thần cộc lốc đáp:

- Làm gì có chỗ nào mà đi.

- Cái thằng này, lần đầu Hàn Hàn về đây, phải đưa anh đi tham quan một vòng chứ.

Ba Lưu đang ngồi gọt táo cũng ngẩng lên phụ họa:

- Đúng là cái thằng chẳng biết điều gì cả. Mẹ nó ơi, tôi với bà mau sinh một đứa khác thôi.

Thấy mẹ Lưu bắt đầu phát hỏa, Dương Vũ Hàn bèn dịu giọng hòa hoãn, nói đỡ cho người yêu:

- Bọn cháu sắp phải ra sân bay rồi, thực sự là không có thời gian. Lần này về hơi gấp gáp, tiếc là chưa đi được đâu, để lần sau xin nghỉ phép dài dài, cháu lại đến đây làm phiền cả nhà mấy ngày. Chỉ sợ lúc ấy cô lại thấy phiền.

- Không phiền, không phiền - Mẹ Lưu rối rít xua tay - Nhà có hai ông bà già này cũng buồn, có cháu tới, chúng ta còn vui quá chứ phiền phức gì. Khi nào rảnh cháu cứ về đây chơi, Hạo Thần không về thì cháu về một mình cũng được.

Lưu Hạo Thần thực sự cạn lời, không biết ai mới là con đẻ của mẹ đây? Cậu không thể tiếp tục nhìn cảnh cười cười nói nói, thân thân thiết thiết giữa mẹ mình với Dương Vũ Hàn, liền bỏ lên trên lầu thu dọn đồ đạc. Đến tận khi hai người lên taxi ra sân bay, mẹ Lưu còn nắm tay Dương Vũ Hàn dặn dò:

- Hạo Thần nhà cô vừa ngang ngược lại ngốc nghếch, cứ lang thang ở thành phố xa lạ khiến hai ông bà già này không yên tâm chút nào, nay có cháu ở cạnh thì bảo ban, chăm sóc em giúp cô nhé.

Lưu Hạo Thần đứng bên cạnh gắt gỏng:

- Con không ngốc!

Ba Lưu bênh vợ nạt lại:

- Mày không ngốc thì ai ngốc? Nhìn Dương Vũ Hàn đi, mày bằng một góc cậu ấy thì ba mẹ đã không phải lo lắng thế rồi.

Xong lại quay sang mẹ Lưu nịnh nọt:

Em chưa già, em còn đẹp lắm. Con trai mình mới già. Chúng ta sinh thêm một đứa trẻ hơn đi.

Lập tức ba Lưu bị mẹ Lưu lườm cháy mặt.

Dương Vũ Hàn nở nụ cười ấm áp, hiền hòa, bộ dáng cực kì đáng tin:

- Cô chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Hạo Thần thật tốt.

Sau đó vẫy chào ba mẹ Lưu rồi lên xe. Cho đến khi chiếc taxi ra khỏi khúc quanh, hai ông bà vẫn đứng nhìn theo. Trong lòng Dương Vũ Hàn nảy nở một cảm giác ấm áp thân thiết hiếm thấy. Anh có thể hiểu được vì sao Lưu Hạo Thần không muốn để cho ba mẹ biết về mối quan hệ của hai người. Nếu một ngày anh và cậu đường ai nấy đi, ba mẹ Lưu hẳn sẽ còn đau lòng hơn cả người trong cuộc, mà Lưu Hạo Thần không nỡ nhìn họ vì mình mà nhọc lòng suy nghĩ.

Sau này không biết ra sao, nhưng hiện tại Dương Vũ Hàn rất có thiện cảm với người nhà Hạo Thần, nếu vẫn tiếp tục mối quan hệ này cũng không tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.