Dương Huy bần thần ngồi bệt dưới đất. Từ khi sinh ra nó đã ngậm thìa vàng, được nâng niu như trứng mỏng, ai ai cũng coi nó như bảo bối mà bao bọc, cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu nhục nhã đến mức độ này, cũng chưa có ai dám bắt nạt nó như Lưu Hạo Thần. Nhìn khu rừng bốn bề hoang vắng, ảm đạm, lại nhìn bộ dáng thê thảm chưa từng có của mình, một nỗi uất ức xen lẫn tủi thân cùng sợ hãi dâng lên trong lòng Dương Huy, nước mắt trào ra, nó bật khóc nức nở.
Bỗng nhiên, từ xa truyền lại tiếng động cơ xe máy. Vài phút sau, Lưu Hạo Thần xuất hiện.
Nhìn thấy Hạo Thần, Dương Huy rất đắc ý, nó biết cậu không dám để lại nó một mình giữa rừng, cậu chỉ muốn dọa nó thôi, giờ quay lại đón nó nè.
Lưu Hạo Thần tiến tới bên Dương Huy, dịu dàng nói:
- Cho anh xin lại cái mũ bảo hiểm. Đồ đi mượn phải mang về trả. Nhỡ đâu chú em không ra được khỏi khu rừng này, nghe nói trong đây cũng lắm chuyện kinh dị lắm.
Dương Huy trơ mắt nhìn, nó khụt khịt mũi, bàn tay đang tháo quai mũ dừng lại, nó nói:
- Anh Thần, đưa em về nhà đi.
Thấy Lưu Hạo Thần dửng dưng, nó vội vàng nói tiếp:
- Em hứa sẽ không kể chuyện hôm nay cho ai biết, từ nay về sau cũng không gây sự với anh nữa. Anh muốn gì em đều nghe anh.
Có ngu mới tin thằng nhóc lươn lẹo như chú mày - Lưu Hạo Thần thầm nghĩ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-cong-bi-de-roi/2786084/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.