Khiêm Tử Lăng vừa chớp mắt đã không thể thấy hình dạng của Lãnh Mộ Tuyết đâu nữa,mà xung quanh chỉ toàn là khói trắng mịt mù,đưa tay ra trước mặt chẳng nhìn rõ ngón tay.Hắn lúng túng ,bất an ,tim đập nhanh như đã bị đánh rơi mất báu vật quý giá,Hắn gồng hơi gồng sức hét lớn gọi tên Lãnh Mộ Tuyết.
_Mộ Tuyết,ngươi đi đâu rồi....Mộ Tuyết ta không nhìn thấy ngươi...Mộ Tuyết trả lời ta mau....Mộ Tuyết.....
Khiêm Tử Lăng đưa tay định triệu Huyền Kiếm ra nhưng không có phản ứng gì,khiến cho Hắn hoảng loạn.
_Sao lại như vậy...không không thể vận công,không tụ được ma lực....tại sao lại như vậy...
Hắn thử đi thử lại hơn mười lần,vẫn không thể tụ ma lực cứ như Hắn không hề có ma lực vậy.Đang loay hoay với nỗi sợ hãi trong lòng chợt sương khói xung quanh biến mất ,trước mặt Khiêm Tử Lăng là một khu vườn ,có một biệt viện phía xa và bản thân Hắn đang đứng dưới một tán cây cao.
_Cây Ngọc Lan Hoa này.....
Như cảm thấy khung cảnh có phần quen thuộc ,Khiêm Tử Lăng quay mặt nhìn sang thì thấy tấm bia đá ngọc thạch có vẽ chân dung của Khiêm Lăng Thành,Hắn nhăn ấn đường,vẻ mặt nghi vấn đi đến sờ vào tấm bia.
_Là thật....ta đã quay về Lan Nguyệt Điện rồi sao...sao lại như vậy....
Đúng lúc đó ở phía sau Hắn có tiếng bước chân áp sát và có một giọng nữ nhân cất lên.
_Lăng Thành Điện Hạ,sao chàng còn ở đây....Tư phòng thiếp đã giăng kết giới cho chàng tịnh tâm dưỡng thương rồi,hãy theo thiếp.
Khiêm Tử Lăng quay đầu nhìn lại thì thấy có một mỹ nữ dung mạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-chu-ac-ma-cua-ta/442288/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.