Một cỗ xe kiệu bằng thảo mộc với trăm ngàn hoa nở đầy màu sắc lướt nhanh trên đường,xe được kéo bởi hai con Phượng Hoàng trắng ,tốc độ vũ cánh của chúng như chớp sáng ,kéo cỗ xe lướt đi theo gió,khiến cho thần dân ven đường trầm trồ.
-Là Thủy Sơn Hoa Thần ...ông ấy lại đến cây Nguồn Cội sao?
-Thủy Sơn Hoa Thần chỉ có hai lý do để rời Cung Điện,một tham chiến ,hai đến xem xét cây Nguồn Cội nhận Mộc Thủ Tinh về yểm thần thức.
Mục đích của những trận chiến trong Thần Quốc là để các thần dân nâng cao linh lực vượt Thiên kiếp phi thăng sang thế giới bậc cao hơn .
Đúng như lời của thần dân bàn tán,Thủy Sơn Hoa Thần đã đến cây Nguồn Cội mộc lơ lửng trên không trung nơi giao nhau của bốn vùng đất cai quản bốn Thần Điện.Thân cây sáng chói vàng óng ánh chiếu rọi cả một khu vực bán kính năm dặm,thứ ánh sáng này có thể làm mù mắt ,thiêu cháy những người tiếp cận ,vì thế ngoài bốn vị Thần của bốn Cung Điện ra không có thần dân nào dám bén mảng đến đây,tán cây rộng cả dặm ,thân như một toà tháp,cây không có lá chỉ có những cái đầu không mắt mũi miệng ,mọc đầy trên các nhánh nhỏ,có đến hàng triệu cái đầu như thế,nhưng không phải tất cả đều sẽ được hái xuống,Mộc Thủ Tinh đủ ngày tháng sẽ tự rơi xuống,tùy theo Đấng Sáng Tạo muốn tạo ra bao nhiêu vị thần kế nhiệm cây sẽ rụng bấy nhiêu Mộc Thủ Tinh xuống đất, Thủy Sơn Hoa Thần chỉ cần mang chúng về yểm thần thức rồi đưa chúng xuống Nhân Giới tu luyện, những Mộc Thủ Tinh nào đắc đạo phi thân sẽ được trở về Thần Quốc sinh sống, những kẻ không vượt qua Thiên kiếp sẽ bị tan biến hoặc thành người thường chịu luật luân hồi của Nhân Giới.Trong lúc Thủy Sơn Hoa Thần chuẩn bị trở về Cung Điện thì phát hiện ra dưới bánh xe kiệu của mình có một đóm tàn hồn có thân ảnh,ông ta không khỏi kinh ngạc mà lấy lên xem xét.
-Thật là kỳ tích...vốn dĩ Vi Sinh Giới là giới yếu kém nhất,đến độ mỗi bụi tàn hồn không có nổi cảm giác,ký ức, không chết, không tái sinh , chỉ là đám bụi vô tri bay vờn trong lục giới vậy mà ngươi lại giữ được thân ảnh ư?còn có phản ứng đau đớn nữa,ngươi thật chất là gì sao có thể giữ được ký ức...
Bụi tàn hồn là những gì còn sót lại của Oán hồn bị đánh vỡ,chúng trôi nổi khắp chốn ,chỉ những người có tu vi cao hơn ba mươi ngàn năm mới có thể nhìn thấy chúng,vì vậy đóm sáng mang thân ảnh của Lãnh Mộ Tuyết trôi dạt trong Thần Quốc đã hơn trăm ngày mà chẳng ai nhận biết được sự tồn tại của Hắn, không ngờ hôm nay lại có thể trôi dạt bám vào xe kiệu của Thủy Sơn Hoa Thần đi đến cây Nguồn Cội,nhờ sự che chở của Thảo Mộc mà không bị ánh sáng của cây Nguồn Cội thiêu đốt như những bụi tàn hồn khác.
Thủy Sơn Hoa Thần nhìn thêm về ký ức tiền kiếp của bụi tàn hồn này thì thấy nó có chút thần khí vươn lại.
-Ngươi là Mộc Thủ Tinh không vượt qua Thiên kiếp sao?Hừ...đáng lý ra ngươi phải trôi nổi ở Nhân Giới chứ...sao có thể đến đây được...
Ông ta ngẫm một lúc nói
-Ừm...cuộc gặp gỡ này xem như là duyên phận của ta và ngươi vậy...
Ông ta thu bụi tàn hồn của Lãnh Mộ Tuyết vào tay sau đó lên kiệu trở về Cung Điện.
Thủy Sơn Hoa Thần đem bụi tàn hồn của Lãnh Mộ Tuyết gieo vào một khúc gỗ mục ngoài vườn,yểm một chút thần lực,nhếch mép cười
-Hừ...Ta chỉ giúp ngươi như thế...có thể trùng sinh được hay không là do cơ duyên của ngươi...
Lãnh Mộ Tuyết có tư chất thiên phú,ý chí vô cùng kiên định,sức chịu đựng khác hẳn mọi người,nên được cơ hội để tái sinh Hắn kiên trì tu luyện.Ở trong khu vực Thủy Sơn Hoa Thần Điện ,Lãnh Mộ Tuyết may mắn không bị những trận đánh của các vị thần ở đây làm ảnh hưởng,Hắn dưỡng thần tụ linh để kết phách, quá trình này nếu ở Nhân Giới phải mất mấy trăm năm tu luyện,nhưng nơi Thần Quốc lại thuận lợi cho việc này,thúc đẩy quá trình kết phách nhanh hơn nên chưa đến trăm ngày Lãnh Mộ Tuyết đã có được phách vững vàng thoát khỏi sự va đập của gió,và âm thanh nguyên nhân khiến cho tàn hồn đau đớn .
Khúc gỗ mục kia thực chất là một nhánh rễ của cây Nguồn Cội bị chặt đứt sau trận Ma Tôn đến Kim Sơn Vũ Thần Điện gây loạn,Thủy Sơn Hoa Thần lúc đó thu nhặt nó về chỉ muốn nghiên cứu về cách vận hành của cây Nguồn Cội,nhưng không tìm thấy huyền cơ gì nên đã ném nó vào vườn hoa của Cung Điện, không ngờ bây giờ lại có dịp dùng đến.
Thời gian trôi qua như gió thổi,Lãnh Mộ Tuyết đã ở Thần Quốc được ba năm nếu tính theo thời gian của Nhân Giới thì Hắn đã có ba ngàn năm tu luyện,kết được Thần Đan,nguyên thần là Hắc Mộc Tinh,có thể hiện hình Nhân Dạng .Thủy Sơn Hoa Thần thấy Hắn có thể tự tái sinh cũng rất xem trọng ý chí của Hắn cho phép Hắn được ở lại khu vực quanh Thủy Sơn Hoa Thần Điện sinh sống như một thần dân ở đây.Lãnh Mộ Tuyết ở Thần Quốc ẩn cư trong một khu rừng,cô độc qua ngày tháng, bởi vì xuất thân của Hắn không giống với Thần dân nơi này lại không trãi qua Thiên kiếp tu luyện ,tu vi thấp kém nên chẳng ai muốn làm bằng hữu với Hắn ,sự cô độc này càng khiến cho Lãnh Mộ Tuyết
nhớ đến Nhân Giới,luôn muốn trở lại Bách Kiếm Môn.
Một lần Hắn nhìn thấy có vài thần dân sử dụng thời không sinh tử môn đi qua các thời không khác thì cũng muốn học chú thuật này,mặc dù có hảo ý cầu xin những thần dân này chỉ dạy ,nhưng bọn họ chỉ cười nhạo Hắn,còn ra tay đánh Hắn gần như về nguyên hình.
-Một tên Hắc Mộc Tinh như ngươi sao có tư cách học thuật từ Thần chứ,cút đi ...nếu không bọn ta sẽ cho ngươi trở lại Vi Sinh Giới...
Lãnh Mộ Tuyết không giận những chuyện như vậy,ngược lại Hắn càng muốn học chú thuật này nhiều hơn.
-Muốn được sự công nhận có tồn tại ở đây,ta nhất định phải biến đổi...
Dựa theo tiềm thức của kiếp trước Lãnh Mộ Tuyết phát ra những tín hiệu âm thanh của linh hồn cố gắng kết nối với bản sao của mình ở các thời không khác, không ngờ Hắn lại cảm nhận được thần thức của Ma Tôn ở Địa Ngục Vô Gián,còn có cả Mũi Trâu đang trôi nổi trong không gian vô định.
-Hừ...hoá ra sự liên kết này vẫn chưa hề bị phá vỡ...tại sao lại như vậy...
Mỗi lần kết nối với Ma Tôn,Lãnh Mộ Tuyết cảm nhận được sự đau đớn tột cùng vì dung nham thiêu đốt,nhưng chỉ có cách này Hắn mới có thể đọc được ký ức linh hồn của Ma Tôn.Sự kết nối vô hình xuyên thời không này Ma Tôn dưới dòng dung nham cũng cảm nhận được,Hắn biết đây chính là cơ hội để Hắn thoát khỏi nơi này và có thể tái sinh Ma Đan Vĩnh Cửu,nên đã dạy cho Lãnh Mộ Tuyết cách dụng thuật mở thời không sinh tử,nung đúc Hắn đến Địa Ngục Vô Gián lấy Ma Đan Vĩnh Cửu.Lãnh Mộ Tuyết nhanh chóng học được những pháp thuật từ Ma Tôn giống như Mũi Trâu ngày xưa tiếp nhận Thần Lực của Ma Tôn biến Dị Thần ,nhưng khác là Lãnh Mộ Tuyết không có Ma Đan Vĩnh Cửu nên thần lực của Hắn không mở được Thiên Oán.Việc một Hắc Mộc Tinh biến Dị Thần chỉ chưa đầy ba năm ở Thần Quốc còn mang thần lực ngang tầm với thần dân đã khiến một số người ganh ghét,bọn họ kéo đến khu rừng tìm Lãnh Mộ Tuyết để đánh hạ thị uy.
Một vị thần cao lớn hơn hai mét mặc chiến bào màu nâu sẫm có giáp chân tay bằng vàng ,thần võ là huyền trượng khắc đầu rồng ,ngũ quan thanh tú nhưng không xuất sắc , kéo theo các vị thần khác mặc y phục giản dị đơn màu xanh xanh đỏ đỏ hùng hổ bước vào khu rừng mà Lãnh Mộ Tuyết sinh sống vừa la lối vừa ra tay phá nát cỏ cây
-Tên Hắc Mộc Tinh ra đây...hôm nay Thiết Long Thần ta muốn đấu với ngươi...yaa...ra đây mau...
-Uỳnh...
Lãnh Mộ Tuyết đang luyện tuyệt kỹ Thiên Thủ Vạn Biến để tạo ra những Mộc Thủ Tinh như cây Nguồn Cội,huấn luyện thành thuộc hạ sai việc ,chợt nghe tiếng động quấy phá Hắn liền dừng lại,thu liễm vào thân, không để mọi chuyện bại lộ tránh kinh động đến Thủy Sơn Hoa Thần.
-Hừ...kẻ này có tu vi hai mươi ngàn năm...nếu đánh hạ Hắn có thể nâng cao linh lực...
Lãnh Mộ Tuyết không quan ngại chuyện chênh lệch về thời gian tu luyện,thẳng thắn xuất hiện trước mặt Thiết Thần.
-Lãnh mỗ được Thủy Sơn Hoa Thần cho phép tá túc nơi khu rừng nhỏ này ,trước nay luôn tịnh tâm tu luyện chưa hề gây rối bên ngoài, không biết các vị đến đây tìm ta để làm gì?
Thiết Long hất mặt kênh kiệu nói
-Đến để đưa ngươi về nơi mà ngươi vốn dĩ thuộc về...yaa...
Huyền trượng trong tay của Thiết Long nháy sáng phát ra linh lực bắn thẳng vào Lãnh Mộ Tuyết,Hắn nhanh dịch chuyển và đáp trả bằng những dây roi đen quất ra tia điện tím ,những luồn linh lực chạm nhau nổ tung đất đá,khiến cho Thiết Long kinh ngạc
-Hừ...tại sao tu vi của ngươi thấp kém lại có thần lực mạnh như vậy chứ?ta không tin ...yaaa...
Lần này hình khắc con rồng uốn quanh huyền trượng chuyển động bắn ra một con Hoàng Long mang theo linh lực mạnh bạo tấn công Lãnh Mộ Tuyết,Hoàng Long thoắt ẩn thoắt hiện bay vờn quanh Hắn như tia chớp đánh ngang đánh dọc,Lãnh Mộ Tuyết không hề nao núng,cũng tung ra hàng trăm dây roi đen quất trả,dây roi đan kết tạo hình chiếc lưới bọc lấy Hoàng Long xiết chặt,con vật đau đớn vặt vã ,vùng vẫy khắp trời đất khiến cho khắp chốn rối tung bụi mù,các vị thần đi theo né tránh vì sợ bị vạ lây cũng tung chưởng đẩy Hoàng Long đang điên loạn kia ra khỏi chỗ của mình .
-Sát!
Trong cơn loạn ,chỉ nghe tiếng hô của Lãnh Mộ Tuyết vang lên sau đó là tiếng nổ tung vang trời .
-Ầm!
Huyền trượng trong tay của Thiết Long bổng dưng bị gẫy ra làm hai ,Hoàng Long cũng bị cắt thành những mãnh nhỏ,sau đó bốc hơi biến mất.Thiết Long nghiến răng nghiến lợi vì bị một tên tu vi thấp kém đánh hạ thần võ liền hô tấn công,cả bọn hơn sáu người đồng lúc phát chưởng đánh Lãnh Mộ Tuyết.
-Yaaa...lý nào là vậy...đền mạng cho thần võ của ta ...giết Hắn đi...
Số ít không chọi lại đám đông,Lãnh Mộ Tuyết dù có ngoan cường đến mấy cũng không đánh lại sáu vị thần có tu vi hơn hai mươi ngàn năm nên Hắn bị đánh trọng thương ,tình thế bất lợi Hắn đành bỏ chạy khỏi khu rừng xuyên đến Tiên Giới ẩn trốn.Vì có một ranh giới tách biệt giữa Thần Quốc và Thượng Vân Môn xưa nay không qua lại bọn thần dân kia cũng không đuổi theo Lãnh Mộ Tuyết truy cùng giết tận nên quay trở lại .
-Hừ...xem như là ngươi chạy nhanh...nhưng Tiên Giới đã bị diệt vong ,lẩn trốn trong màn lửa Địa Ngục còn bị trọng thương như vậy ,ta xem ngươi làm cách gì mà giữ được thần đan...trở về Vi Sinh Giới đi là vừa...
Lãnh Mộ Tuyết đau đớn vì thần đan Hắn kết tựu kia vốn không được tu dưỡng lâu năm nên sức chịu đựng công phá thấp ,có dấu hiệu rạn nứt,Hắn ôm ngực đau đớn,máu cứ phun ra từng búng khi dịch chuyển,máu chảy đỏ cả cằm,cổ áo .
-Hước...không thể mất Đan Thần dễ dàng như vậy... không thể...lãng phí bao năm tu luyện như vậy... không thể...
Lãnh Mộ Tuyết đã biến thành thần cho nên không sợ lửa Địa Ngục có thể dịch chuyển tự do mà không bị thiêu đốt,Hắn đang tìm một nơi ổn định để ngồi dưỡng thương. Tiên Giới một phần đã bị nối liền với Nhân Giới,một phần nối với Địa Ngục ,tất cả đều cháy rực trong màn lửa,khắp chốn quỷ hồn trôi nổi,nhưng vẫn còn sót lại một nơi Thánh Địa bất khả xâm phạm của Thượng Vân Môn ,do các vị Tiên Trưởng đời trước đã vượt đến Thiên Ngoại để lại ,Thánh Địa là nơi tôn nghiêm luôn được bảo vệ nghiêm ngặt nhưng trận Diệt Thế ập đến đã khiến các Tiên Nhân trấn giữ nơi này bị sát hại bây giờ chẳng còn bóng ai ngoài một cây đào vẫn xanh lá mọc trên nền ngọc lục bảo hình bát quái rộng khoảng hai mươi thước ,Lãnh Mộ Tuyết dịch chuyển đến nơi này tránh bọn quỷ hồn trôi nổi và lệ quỷ đeo bám,Hắn ngồi xuống gốc cây đào tịnh tâm dưỡng thần,điều tức linh lực trị thương,mong rằng sẽ chữa lành những vết rạn nứt kia của Đan Thần.
-"Không ngờ Tiên Giới còn giữ lại một nơi như vậy,lửa Địa Ngục dù cháy thế nào cũng không đốt được,có huyền cơ gì sao?"
Thánh Địa này nằm trên một mảnh đất yểm chú ,trôi dạt trong màn lửa vô định ,khi xưa là nơi các Tiên Trưởng vượt Thiên kiếp phi thăng,mỗi lần như thế đã tạo ra một tầng linh khí bao quanh,nhiều năm trôi qua tầng linh khí trở nên bền vững tránh được lửa Địa Ngục thiêu đốt,nhưng oán khí trong lửa càng lúc càng tăng ,còn tầng linh khí càng bị thiêu đốt lâu ngày càng mất dần đi và thu hẹp lại chỉ còn là một phạm vi nhỏ cho cây đào tồn tại,Lãnh Mộ Tuyết cảm nhận được điều này,Hắn ngồi tịnh tâm dưỡng thần ngoài luân chuyển thần khí bên trong người ,còn hấp thụ thêm linh khí của Thánh Địa này,trãi qua thêm vài năm tu dưỡng cuối cùng lửa cũng bén đến cây đào khiến nó cháy rụi,Lãnh Mộ Tuyết mở mắt bay lên lơ lửng,Hắn gồng cứng cơ thể,các bắp thịt căng lên ,gân cốt nổi cộm ,bộc phát linh lực toả đi khắp chốn
-Yaaaa....
-Uỳnh...
Linh tức mạnh đến độ thổi tan đám quỷ hồn cách đó nửa dặm
-Oét...
Lãnh Mộ Tuyết chẳng những hồi phục Thần Đan còn nâng cao linh lực,nhưng sức mạnh này vẫn không thể giúp Hắn đi qua vết rách Thiên Oán vào Địa Ngục Vô Gián tìm Ma Tôn.
-Ta cần phải trở lại Thần Quốc tu luyện thêm...hừm...thử sức với tên Thiết Long kia...
Lãnh Mộc Tuyết điểm chú thay một bộ chiến bào màu đen ,tóc búi nửa phần trên cài kim quang bạc,dung mạo tuấn lãng tuyệt mỹ ,nhưng ánh mắt đã thay đổi có thêm sát khí.
Hắn mở thời không trở về Thần Quốc tìm đến ngọn núi Rồng ở vùng đất Kim Sơn Vũ Thần Điện cai quản,để tìm nguyên liệu luyện thần võ.Tuy rằng Kim Sơn Vũ Thần Điện đã bị Ma Tôn kéo về Địa Ngục Vô Gián nhưng thần dân ở đây vẫn sinh hoạt bình thường,vì không còn Kim Sơn Vũ Thần cai quản ,chẳng có ai dàn xếp phân xử,nên nhiều người phát sinh hỗn loạn,tranh chấp đấu đá giết hại lẫn nhau ở khắp nơi,biến vùng đất này trở nên bất ổn.Lãnh Mộ Tuyết vừa đặt chân đến đây đã phải chạm trán với một tên thần khổng lồ cao hơn bốn mét với cái búa thần võ bằng đá trong tay ,Hắn đập phá khắp nơi,Hắn hét lên với giọng ồn ồn điếc tai.
-Hừ...một tên Hắc Mộc Tinh ư?một cái rễ cây đen xì cũng dám xuất hiện ở Thần Quốc ư? để ta cho ngươi hiện nguyên hình...yaa...
-Uỳnh!
Một cú đập búa xuống đất,đã tạo ra một vết nứt rộng hơn hai mét chạy dài từ chỗ chân Hắn đến Lãnh Mộ Tuyết ,Lãnh Mộ Tuyết nhanh chân bay về sau né tránh ,nhưng đó không phải là đòn chủ đạo của tên khổng lồ kia,từ trong vết nứt lại chui lên cả một đạo quân đất đá hơn trăm tên ,đám người đá này vây quanh Lãnh Mộ Tuyết bắn ra những viên đá to như quả dừa ,vừa nhanh vừa bạo,nếu tránh không kịp có thể bị chôn sống .Lãnh Mộ Tuyết vừa né tránh vừa phát chưởng đánh hạ từng tên một .
-Chớ xem thường ta...
-Uỳnh!
Tên khổng lồ lại bổ xuống vài búa lên đất ,các vết nứt xuất hiện nhiều hơn,đội quân người đá càng tăng lên,đá của chúng bắn ra có thể xây thành một ngọn đồi.Lãnh Mộ Tuyết bay lên cao,bọn người đá cũng bay lên theo,dịch chuyển né tránh ,bọn chúng cũng dịch chuyển đuổi theo ,khiến Hắn giận dữ thêm phát tiết.
-Hừ...một đám khốn kiếp xem ta đáp trả đây...yaaa...
Một trận đồ pháp chú được Lãnh Mộ Tuyết vẽ ra bằng linh khí in vào lòng bàn tay,sau đó Hắn nhanh chóng đánh ra từ trên không trung hiện ra một hình bát quái ánh kim quang vàng chói bán kính hơn trăm thước áp xuống đè những tên người đá đang đứng trên đất lún trở lại vết nứt ,Lãnh Mộ Tuyết bay xuống đứng giữa trung tâm trận đồ vận khí khai triển trận ,lập tức mấy trăm tên người đá ở tứ phía bị hút vào trận ,xoay tròn tít mù,đến khi nát nhuyễn thành hụi trắng bay mù mịt.Tên khổng lồ kia trợn mắt hét lên
-"Diệt Ma Trận"!
Sau đó Hắn hùng hổ vát búa to trực tiếp tấn công phá trận,vẻ mặt vặn vẹo điên Cuồng
-Yaa...khốn kiếp ta là Thần không phải yêu ma quỷ quái mà ngươi dám sử dụng chú thuật...grừ...
-Uỳnh!
Búa kia vừa bổ đến thì hình bát quái ánh kim quang trên đất biến thêm mấy cái chấn bốn phía lẫn trên đầu như một cái hộp bảo vệ Lãnh Mộ Tuyết bên trong,Tên khổng lồ không thể rút lại búa thần võ , không thể buông tay vì Lãnh Mộ Tuyết đã biến đổi trận pháp thành một trận hút linh lực,tên khổng lồ dù có sức trâu linh lực cao vẫn không thể kháng cự được,bị trận pháp hút cạn linh lực,ngã xuống đất.
-RẦm.
Hắn thở thều thào
-Lý...nào...là...vậy...hước ...linh lực của ta...hước...hai mươi ngàn năm tu luyện của ta...chờ đó...ta ta ta sẽ tụ lại linh lực nhanh thôi...ta là Thần mà...hừ...
Lãnh Mộ Tuyết thu trận,từ từ bước đến nhìn tên thần dân ngông cuồng kia đang ngồi tụ khí dưỡng lại linh lực,nhưng Hắn đâu phải thiện nam tín nữ mà đứng chờ tên kia hồi phục lại linh lực.Hắn nhếch mép cười khẩy một cái làm cho má lún đồng tiền lộ ra,trông vừa đẹp vừa tà mị.
-Ta không đợi được...xin lỗi nha...yaaa...
Một tay của Lãnh Mộ Tuyết biến thành dây roi đen chọc thẳng vào ngực của tên khổng lồ moi Thần Đan của Hắn ra ngoài.
-Soạt!
-Á!
Ngay tức khắc tên khổng lồ như cái xác không hồn,há họng rên rỉ.
-Thần,thần đan của ta...ư...ư...
Thế nhưng viên Thần Đan vừa rời khỏi người của tên khổng lồ thì cũng nhanh bị tắt đi linh khí trở nên khô cằn như một viên đá cuội,làm cho Lãnh Mộ Tuyết có chút thất vọng mà ném đi
-Hừ...không dùng được...
Cứ thế hắn bỏ đi mặc cho tên khổng lồ vẫn ngồi thở thoi thóp, không có Thần Đan đồng nghĩa Hắn đã trở thành một người bình thường, Hắn không phải là huyết nhục của bốn vị Thần cai quản Thần Điện tạo ra nên cơ thể sẽ không có huyền năng tự hồi phục, không được sự trợ giúp tụ linh lực để giữ mạng,chẳng bao lâu vết thương bị moi Thần Đan kia sẽ khiến Hắn bỏ mạng,tan rã thành bụi tàn hồn hoà nhập Vi Sinh Giới như những thần dân khác bị đánh hạ trong những lần tranh chấp.
Lãnh Mộ Tuyết trãi qua trận chiến đầu tiên càng nâng cao linh lực,nên những trận đánh tiếp theo trở nên dễ dàng hơn,tuy nhiên ở Đất Kim Sơn Vũ Thần Điện này không chỉ có những thần dân có tu vi hai mươi ngàn năm còn có vô số những vị thần có tu vi ba mươi,bốn mươi ngàn năm , những vị này thường ít tham chiến trong trận đánh nhỏ,chỉ đi tìm đối thủ ngang tầm thách đấu để nâng cao linh lực bản thân ,nhờ vậy mà Lãnh Mộ Tuyết giữ được mạng đến được núi Rồng .
Núi Rồng là lãnh địa của các loài rồng cư ngụ ,một thung lũng có hồ nước được bao quanh bởi những ngọn núi cao,ở đây đầy đủ những loại Rồng từ Địa Long,Hoả Long đến Thủy Long và Cuồng Long đều có ,bọn chúng có tu vi như thần ,sống bầy đàn cũng có những lúc bay vào làng mạc quấy phá,thông thường những vị thần có tu vi hơn ba mươi ngàn năm sẽ chọn Rồng làm nguyên liệu chính để luyện Thần Võ vì uy lực và linh tính của thần võ rất cao,tuy nhiên không phải vị Thần nào cũng có bản lĩnh săn được Rồng cũng có những vị bị trọng thương,mất mạng vì bước vào nơi nguy hiểm này. Lãnh Mộ Tuyết vừa nâng cao linh lực cũng có thể ngang tầm với mười ngàn năm tu luyện,có khả năng
săn được một Con Rồng nhỏ ,nhưng tính khí của Lãnh Mộ Tuyết không dễ chấp nhận những thứ thấp kém hơn người khác.
-Thần võ của ta luyện ra phải là độc nhất vô nhị...
Lãnh Mộ Tuyết ở cách dãy núi Rồng hơn một dặm,mở kết giới bảo vệ ẩn thân,ngồi vận công xuất những dây roi đen từ thân thể ra đâm vào đất,dây roi phát tán như rễ cây ,vươn dài trong lòng đất mọc xuyên trổ qua đá núi cứng rắn để đến khu vực hồ nước trong lòng thung lũng,roi đen nhú lên khỏi mặt đất vài sợi nhỏ,trên mấy sợi roi này lại mọc ra những con mắt kỳ quái quan sát thám thính ,sau đó truyền tin về cho Lãnh Mộ Tuyết.
Rồng sống theo từng nhóm nhỏ,mỗi nhóm có khoảng năm con,đều là những con trưởng thành với sức chiến đấu đáng gờm,Lãnh Mộ Tuyết phải mất thêm cả năm quan sát động tĩnh của bọn Rồng mới có thể tìm ra những khoảnh khắc Rồng con bị bỏ lại hang ổ một mình,đó là lúc bọn Rồng lớn đi săn ,Hắn còn phát hiện thêm những thần dân đến đây săn Rồng rút gân,rút xương luyện võ khí,lấy máu luyện thần dược.Sau khi vạch ra kế sách chu toàn Lãnh Mộ Tuyết bắt đầu cuộc đi săn của mình
-Xem ra phải có vài miếng mồi nhử...
Một vài thần dân khoảng bảy người liên kết nhau đi săn Rồng,bọn họ phân chia nhau trấn giữ ở những chỗ định trước và cùng phối hợp nhau để tách một con Rồng trưởng thành ra khỏi đàn,hai Vị đấu trực tiếp với con Rồng bị tách đàn,năm vị còn lại đánh lạc hướng những con Rồng còn lại để bọn chúng không thể tiếp cứu con Rồng đó ,bọn họ khá thành thục cho việc này có lẽ đã đi săn nhiều lần như thế nên biết rõ đường rút lui nào để thoát ra khỏi núi Rồng an toàn.Nhưng Lãnh Mộ Tuyết lại phá bĩnh kế hoạch đi săn của bọn họ,Hắn điều khiển dây roi trói chặt một chú Rồng con lôi về hướng con Rồng bị tách đàn,tiếng kêu gào thảm thiết của Rồng con khoáy động cả vùng thung lũng khiến cho bầy Rồng nổi giận ,cả trăm con lao đến giải cứu.Mấy vị Thần trợn mắt kinh ngạc vì không ngờ mọi chuyện lại xảy ra sự cố như thế,hai vị Thần phụ trách thu phục con Rồng bị tách đàn chưa kịp rút xương cốt của nó thì đã bị bọn Rồng vây hãm tấn công.
-Éc...cccc...grao...
-Uỳnh
-Hước...sao lại như vậy...chạy đi...
Năm vị mang nhiệm vụ đánh lạc hướng bầy Rồng không thể bỏ lại bằng hữu nên quay lại ứng cứu,một màn chiến đấu dữ dội nổ ra .
-Yaaa...cút đi...
-Ầm...
Lãnh Mộ Tuyết thừa cơ hội hiện thân rút xương con Rồng bị săn đang nằm thoi thóp trên đất rồi biến mất,để lại bãi chiến trường bát nháo vẫn còn đánh nhau dữ dội giữa Rồng và thần.
Lãnh Mộ Tuyết lại xé không gian đến Thời Không Diệt Thế,lấy lửa Địa Ngục mà luyện Thần Võ,qua độ năm năm cuối cùng luyện ra thanh đao Hoả Long đỏ rực,uy mãnh tựa như Thiên Huyết ,Hắn gọi nó là Diệt Sinh.Có Diệt Sinh phò trợ Lãnh Mộ Tuyết trở lại Thần Quốc tìm Thiết Long trả thù,chủ ý chỉ muốn rèn luyện cho Diệt Sinh tăng thêm sát khí.Thiết Long vô cùng bất ngờ khi thấy Lãnh Mộ Tuyết vẫn chưa bị tan biến còn thay đổi trở nên lợi hại hơn,trong lòng có điều bất an.
-Hừ...Hắc Mộc Tinh...dù cho ngươi có tu luyện đến ngàn kiếp cũng không thể sánh với chúng ta những vị thần thuần khiết phát triển từ Mộc Thủ Tinh của cây Nguồn Cội...thứ tạp nham như ngươi nên trở về Vi Sinh Giới...yaaa...
Hắn vung chưởng đánh đến như mưa trút
Lãnh Mộ Tuyết chỉ nhếch nhẹ mép cười nhạt
-Để xem mèo nào cắn miễu nào....yaaa...
Diệt Sinh xuất kích quét một đường linh khí đỏ mạnh bạo ,chạm vào cơn mưa chưởng lực kia tạo ra một trận pháo nổ oanh tạc,biến cả một vùng rộng lớn tan hoang trong nháy mắt,Lãnh Mộ Tuyết nắm chặt chuôi đao quấy động không khí tạo ra lốc xoáy khổng lồ đỏ máu nhắm Thiết Long mà quét đến.
-Trả cho ngươi ....yaaa...
Đối diện cơn Cuồng phong Thiết Long vẽ hai tay hai luồng khí trắng cản phá,nghiến răng hét lớn như sấm rền vang dội
-Hừ...nhãi nhép...yaaa...
-Uỳnh....
Linh tức dội ngược khiến cho Lãnh Mộ Tuyết bị đánh bật ra sau thọ thương ối máu.
-Khụ...ặc...
Từ trong lốc xoáy bị đánh tan nhưng lại túa ra cả ngàn dây roi bắn vào Thiết Long khiến hắn bất ngờ trợn mắt há họng,chưa định thần đã nghe đau buốt toàn thân.
-Á...Gì thế này...
Lốc xoáy tuy bị phá vỡ nhưng cũng kích hoạt một đạo bùa của Lãnh Mộ Tuyết ngầm yểm trong đó,biến ra cả ngàn dây roi đen đâm xuyên người của Thiết Long như kim đâm vào con rối .
-Sát!
-Hự...aaaa...
Tiếng của Lãnh Mộ Tuyết vang lên cũng là lúc Thiết Long bị xé toạc ra thành ngàn mãnh,Thần Đan rơi xuống liền được Lãnh Mộ Tuyết phóng rễ đen bao bọc kéo về, không ngần ngại mà hấp thụ linh lực của Thần Đan vào thân ,chẳng mấy chốc Thần Đan kia khô cứng biến thành sỏi đá vô tri.
Lãnh Mộ Tuyết đắc ý cười lớn
-Ha ha ha...cuối cùng ta cũng có được Thần Đan vững vàng...
Sau trận đánh Lãnh Mộ Tuyết phải mất thêm hai năm dưỡng thần ,đột phá linh lực biến thành Dị Thần Chính thống với dấu Thần Ấn trên trán,chính vì dấu Thần Ấn này mà những thần dân khác trong Thần Quốc không còn dám cười nhạo Hắn là Hắc Mộc Tinh nữa,có phần e dè với Hắn hơn.
Thủy Sơn Hoa Thần đang ngồi thưởng hoa trong Hậu viên Cung Điện,cảm nhận ra có kẻ thăng cấp Thần Đan thì mỉm cười.
-Xem ra cái khúc gỗ mục này không vô dụng như Ta nghĩ so với thần thức trôi dạt kia vẫn tốt hơn ...Ta không dung dưỡng những thứ vô dụng ...vậy nhanh mà đi tìm Thần Đan Bất Diệt đi...trước khi thần thức sinh đôi còn lại của ngươi chiếm được nó.
Khác với Vũ Thần luôn muốn Mũi Trâu là người kế thừa Thần Đan Bất Diệt, Thủy Sơn Hoa Thần lại muốn Lãnh Mộ Tuyết là thần thức kế nhiệm Thần Đan Bất Diệt của Kim Sơn Vũ Thần trở thành chủ nhân của Kim Sơn Vũ Thần Điện đời sau,nên mới đặc biệt quan tâm đến Hắn như vậy.
Sự sắp xếp của các vị Thần Cai Quản Điện đôi khi cũng có mâu thuẫn.
Lãnh Mộ Tuyết vượt qua Thiên Oán bước vào Địa Ngục Vô Gián,tuy lần trước đã từng đến nơi này nhưng hôm nay oán khí nơi đây càng tăng lên gấp bội,khiến cho Hắn đôi ba lần bị đẩy ra bên ngoài,phải mở kết giới bảo hộ mới có thể tiếp cận được Kim Sơn Vũ Thần Điện đã bị lửa chiếm giữ.Lãnh Mộ Tuyết đứng nhìn xuống dòng dung nham sôi ùn ục trãi dài vô tận với các lệ quỷ gào thét ngoi ngóp ngụp lặn,tìm mãi mới nhận ra một nơi đan phát ra ánh kim quang đỏ mờ ảo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]