Phó An nhìn thấy trước mắt là người mà anh luôn nhớ mong, đã bao lâu rồi anh mới có thể nhìn thấy người này xuất hiện, đã không biết bao nhiêu lần Phó An khóc khi nghĩ đến. Đã lâu như vậy rồi
“Sao vậy, sao lại khóc”
Người kia nhìn anh, mỉm cười dịu dàng hỏi, Phó An cứ thế càng khóc thêm, đã hơn mười năm, hơn mười năm qua anh đều nhớ người kia, nhớ đến đau lòng, nhớ đến không dám đối mặt
“Đừng khóc, không phải chúng ta đã gặp lại nhau rồi sao”
Phó An biết, Phó An rõ nơi này là ảo mộng nhưng anh thật sự, thật sự rất nhờ người trước mặt, anh thật sự nhớ, anh không muốn mau như vậy liền tỉnh lại, muốn nhìn rõ người kia một chút, nhìn rõ dáng vẻ của người kia thật lâu thật lâu
Nhưng bên tai của anh luôn là âm thanh của Vĩnh Triệu Minh gọi tên anh, cùng với tin tức tố của Vĩnh Triệu Minh, anh muốn tỉnh lại nhưng lại níu kéo không muốn tỉnh
“Ở lại đây không được sao”
Người kia nhìn anh hỏi
Phó An lắc đầu rồi lại gật đầu, anh biết ảo mộng này sinh ra là từ tâm của anh, chỉ là anh đang tham lam một chút, tham lam ngắm nhìn người kia một chút
Ảo mộng mãi là ảo mộng, Phó An nhìn người kia mỉm cười sau đó nhắm mắt lại. Lần nữa mở mắt, trước mặt anh là khuôn mặt lo lắng của Vĩnh Triệu Minh cùng với vòng tay đang ôm lấy người anh
Nhìn vẻ mặt của Vĩnh Triệu Minh, anh biết được hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-chi-huy-la-lao-ba/3394076/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.