Mấy ngày kế tiếp tương đối rảnh rỗi, hai người ở đi dạo ở các thắng cảnh tại Thái Lan một chút, cảm thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao công việc cũng tương đối hoàn thành rồi, liền đơn giản đặt vé máy bay định về nước sớm.
“Bệnh sợ độ cao, rất manh manh đó.”
Ngô Diệc Phàm ngồi trên máy bay, đột nhiên mặt liệt nói vậy.
“Anh nói gì vậy?”
Lộc Hàm ngồi bên cạnh nhíu mày, tâm trạng rõ ràng rất không tốt.
“Tôi nói, bệnh sợ độ cao của cậu, tôi thấy rất manh.”
Ngô Diệc Phàm giải thích.
“Vì sao?”
Lộc Hàm sửng sốt, lòng hiếu kỳ nháy mắt đã che mất những thứ khác.
“Bởi vì cậu sẽ dựa vào tôi, giống như lúc chúng ta bay đến đây vậy… co người lại, giống như một con thỏ nhỏ đang ngủ đông, dựa lên vai tôi mà ngủ.”
Ngô Diệc Phàm bày ra vẻ mặt hồi tưởng nói: “Còn chảy nước miếng nữa.”
“… Vụ nước miếng thì đừng nói.”
Nhìn chủ biên đại nhân phá hỏng bầu không khí mà không biết, Lộc Hàm bĩu môi.
Lần đầu tiên nghe người khác miêu tả bệnh sợ độ cao của mình như vậy, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy, hình như thật sự là có chút manh, quả nhiên, tần sóng não của cậu bị tên ngốc này ảnh hưởng rồi.
“Rất manh đúng không?”
“Đúng đúng, phục anh rồi.”
Máy bay lập tức cất cánh, Lộc Hàm lén cười, tựa đầu vài vai Ngô Diệc Phàm, người kia đắp mền giúp cậu, miễn cho bị cảm lạnh.
Lần này, mong đừng có… chảy nước miếng nữa.
Rời khỏi sân bây rồi lên taxi, tầm qua hơn hai giờ, họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-bien-tap-khong-the-dang-yeu-vay-duoc/276203/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.