Mùa xuân, tháng ba, trăm hoa đua sắc. Hơn chín giờ rưỡi, Lộc Hàm lưng đeo túi công văn tay cầm bánh rán trái cây vọt vào thang máy, do quán tính quá lớn nên nhào lên người Trương Nghệ Hưng. “Ôi, mới sáng sớm đã được anh nhiệt tình thương nhớ như vậy, em sẽ ăn không nổi a~” Trương Nghệ Hưng theo thói quen bông đùa, tốt bụng giúp Lộc Hàm đứng vững, mở miệng hỏi: “Đồng nghiệp à, lại đến muộn?” “Đừng nói nữa, nhà đối diện anh mới có một tên thần kinh chuyển đến, hơn nửa đêm cứ lạch cạch loảng xoảng chuyển đồ làm anh ngủ không được còn chưa tính, sáng sớm còn để nguyên cái tủ chặn cửa nhà anh!” Theo dòng người bước ra khỏi thang máy, Lộc Hàm vừa gặm bánh rán vừa oán giận với Trương Nghệ Hưng: “Cậu nói đây không phải là não tàn à? Lúc sáng anh cũng không nghĩ gì nhiều, vừa mở cửa đã xông ra, thiếu chút nữa xông luôn vào tủ…” “Sau đó não anh chấn động luôn?” Trương Nghệ Hưng nói tiếp. “Biến, não cậu mới chấn động!” Lộc Hàm trợn trắng mắt, nỗ lực nuốt miếng bánh trong miệng xuống, phát thệ nói: “Tóm lại chiều nay tan làm anh phải đi tìm bọn họ tính sổ… Nhưng mà, ôi chao, sao hôm nay cậu cũng đi trễ vậy?” “Trễ cái gì, em vừa đi thúc bản thảo về.” Gặm xong mẩu bánh rán, Lộc Hàm đứng trước cửa hít sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt thì bị Trương Nghệ Hưng trực tiếp lôi vào ban biên tập. Phác Xán Liệt nhe ra hàm răng trắng, cười đến lóe sáng: “Ha ha ha ha ha ha mấy anh đi trễ!” … Tên tê liệt nhà cậu nhỏ giọng xuống một chút! Quả nhiên, giọng của Phác Xán Liệt vang xa đến mức những người ở trong vòng bán kính mười dặm đều nghe được, huống chi phòng làm việc của chủ biên đại nhân ngay trong ban biên tập. Nhìn thấy Ngô Diệc Phàm âm trầm đứng ngay cửa văn phòng, Lộc Hàm lập tức run rẩy cúi đầu. Ngô chủ biên trầm mặc quét mắt khắp ban biên tập, đến khi xung quanh yên lặng đến mức chỉ nghe được tiếng máy móc chạy, mới mở miệng: “Lộc Hàm, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” “… Vâng” Lộc Hàm mang vẻ mặt cầu xin theo sau Ngô Diệc Phàm. Mọi người trong ban biên tập nhìn nhau bằng ánh mắt đồng tình, trong lòng lặng lẽ cầu bình an cho cậu. Ngô Diệc Phàm, năm nay chỉ vừa hai mươi tám tuổi, là tân duyệt ban biên tập, cũng là tân chủ biên đại nhân, kỹ năng am hiểu nhất là dùng mặt liệt để hù dọa nhân viên. Bên cạnh bàn làm việc có đặt một bồn cây xương rồng, cây nở ra nhiều đóa hoa đủ màu sắc khác nhau, rất đẹp mắt. Nhưng hai người trong phòng làm gì có tâm tư mà đi thưởng hoa. “Qui tắc làm việc đầu tiên, đọc nghe xem.” Ngô Diệc Phàm thoải mái dựa vào ghế da, vẻ mặt rất nghiêm túc. “Không được đi trễ… Không được về sớm… Ai vi phạm… Trừ lương.” Lộc Hàm cúi đầu lẩm bẩm đọc qui tắc, cả người đều bị khí lạnh tỏa ra từ Ngô Diệc Phàm ép đến không dám động đậy. “Tốt, phạt tiền hai trăm.” “Vâng…” “Mấy hôm trước cậu đưa lên bản thiết kế sách mới, tôi có xem qua.” “Chủ…chủ biên có ý kiến gì không ạ?” “Nhàm chán, cũ rích.” Ngô Diệc Phàm tàn nhẫn phun ra từng chữ: “Quay về làm lại.” “Dạ.” Lộc Hàm run rẩy trả lời, vội vã rời khỏi phòng làm việc, còn rất tốt bụng đóng cửa giúp. Vừa ngồi xuống, mọi người trước đó bị khí lạnh của Ngô Diệc Phàm đóng băng bu lại, Trương Nghệ Hưng vẻ mặt đau khổ sờ sờ đầu Lộc Hàm: “Đứa nhỏ à, con có còn sống không?” “Cút ngay.” “Ai da, xem ra bị chủ biên thao không nhẹ a.” Kim Chung Đại thò đầu ra từ phòng bên cạnh, trên mặt vẫn là ý cười trăm năm không đổi. “Ăn nói văn minh một chút đi, thao gì mà thao, thật là.” Lộc Hàm trừng mắt nhìn Kim Chung Đại, đưa văn kiện trên bàn cho cậu ta: “Nói cho cậu biết, việc này cậu cũng có phần… thiết kế sách phải làm lại.” Nhìn vẻ mặt như ăn phải ruồi của Kim Chung Đại khi cầm văn kiện, tâm trạng bị mây đen phủ kín từ sáng sớm của Lộc Hàm mới tốt hơn một chút. “Bây giờ là mấy giờ rồi mà cậu nói với tôi kẹt xe không đến được? Lúc mẹ cậu sinh cậu ra quên cắt cuốn rốn à*? Cậu có biết chúng ta tranh thủ bao lâu mới có được lần phỏng vấn này không hả?!” (*:ý chỉ ngu ngốc) Cách đó không xa, Độ Khánh Thù cầm điện thoại gào đến khàn cả giọng, mắt vì tức giận mà trừng lớn: “Ngu ngốc! Thiểu năng! Đồ đầu heo vô địch vũ trụ!” “Đô Đô làm sao vậy…” Lộc Hàm ngồi gần đó bị dọa, hiếm khi thấy Độ Khánh Thù trước giờ trầm ổn trong trạng thái bùng nổ như bây giờ. “Anh không nhớ chúng ta tháng trước thiên tân vạn khổ thế nào mới hẹn được vị ca sĩ nổi tiếng kia hả… Tên ca sĩ đó rất khó tính, vất vả lắm mới hẹn phỏng vấn được vào mười giờ hôm nay.” Trương Nghệ Hưng vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Bây giờ đã hơn chín giờ rưỡi rồi mà Hoàng Tử Thao vẫn còn đang không nhúc nhích được trên đường cao tốc.” “Đùa hay sao vậy?” Lộc Hàm nhíu nhíu mày, cậu nhớ rõ mình cũng vì lần phỏng vấn này mà chạy tới chạy lui, khó tránh có chút không vui. “Chắc chắn là không đùa rồi.” Trương Nghệ Hưng cau mày nói tiếp: “Tên Ngô Thế Huân đó có hậu thuẫn rất lớn, tính thiếu gia cao lắm, không thể trêu vào được. Lần phỏng vấn này mà bị ngâm nước nóng cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ tiểu thiếu gia kia muốn làm ồn ào thôi, dù sao cũng do bên ta thất hẹn trước.” “Mẹ nó, chờ Hoàng Tử Thao về anh sẽ bóp chết cậu ta.” Lộc Hàm xé vụn tờ giấy trong tay, mặt lộ ra vẻ giận dữ. “Không tới lượt anh đâu…” Kim Chung Đại bước đến, chỉ về phía Độ Khánh Thù vừa gác máy, nói: “Cậu ta không thoát khỏi tay Đô Đô đâu, nhiều lắm anh chỉ đạp cậu ta được vài cái thôi.” “Không cạo trụi cậu ta được à?” “Ai dô, khẩu vị của anh thiệt nặng nha~” “Cút đi.” Chiều, bách-khoa-toàn-thư-các-cách-tìm-đường-chết Hoàng Tử Thao cuối cùng cũng mò về đến ban biên tập. Độ Khánh Thù cầm roi da đứng sẵn trước cửa đợi cậu ta. Nhìn mọi người âm trầm cười cười, Hoàng Tử Thao run run quỳ xuống, vội ôm đùi chịu đòn nhận tội. “Em biết sai rồi a a a a a… Em là tội nhân thiên cổ a a a a a a… Tráng sĩ à tha cho em một mạng đi mà…” Không đợi mọi người xuất ra thập đại cực hình thời Mãn Thanh thì Ngô chủ biên xuất hiện. Hoàng Tử Thao cứng đờ, Ngô Diệc Phàm chỉ nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, quăng lại một câu “Lát về tính sổ cậu”, sau đó liền rời khỏi ban biên tập. “Chủ biên định làm gì vậy?” “Không biết…” Mọi người hai mặt nhìn nhau, không kịp phản ứng thì Ngô Diệc Phàm đã chậm rãi quay lại, mang theo khí lạnh bức người, không khí trong ban biên tập nháy mắt đóng băng. Ngô Diệc Phàm mặt liệt đánh giá từng người, cuối cùng chỉ vào Lộc Hàm: “Cậu, đi theo tôi ra ngoài một chuyến.” “…Tôi tôi tôi tôi?” Lộc Hàm lắp bắp, chỉ vào chính mình. “Không sai.” Lộc Hàm nơm nớp lo sợ ngồi vào ghế phụ lái, cậu cảm thấy miếng đệm dưới mông như có mấy cây kim đâm lên, ngồi thế nào cũng cảm thấy khó chịu, lại quay đầu sang nhìn người-mặt-ngàn-năm-không-đổi Ngô Diệc Phàm, cậu lại cảm thấy cả người đều không khỏe. “Chủ biên, chúng ta đi đâu vậy?” “Công ty giải trí ME.” Ngô Diệc Phàm vẫn trả lời ngắn gọn như cũ, không nhìn Lộc Hàm. “Đến đó làm gì?” Lộc Hàm không buông tha, tiếp tục tò mò hỏi. “Tìm Ngô Thế Huân.” “Vậy mang tôi theo làm gì?” Ánh mắt Ngô Diệc Phàm phức tạp nhìn cậu, quay đầu, vô cùng bình tĩnh nói: “Kim tổng nói, tốt nhất nên mang theo một người thật xinh đẹp.” “…” “Tôi thấy cậu có nhan sắc hợp tiêu chuẩn nhất.” “…” “Mẹ tôi nói, nếu có ai khen cậu, cậu phải cảm ơn người ta, như vậy mới lễ phép.” “… Cảm ơn.” “Không có gì.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]