Chương trước
Chương sau
"Tony, cậu làm sao thế?" Steve khó hiểu nhìn Tony đang đứng trên ghế Sofa giơ cánh tay bắn lazer đề phòng xung quanh.
"Chẳng lẽ có kẻ địch sao?" Hawkeye Clinton ngay lập tức cầm lấy cung tên còn chưa kịp bỏ xuống sau nhiệm vụ mà căng dây.
Natasha đứng bên cạnh cũng nhíu mày có chút đề phòng.
"Thor và Banner đâu rồi?" Tony vừa chú ý nhìn xung quanh, vừa bước xuống khỏi Sofa.
"Banner còn ở tronh phòng thí nghiệm, Thor đi tìm em trai anh ta, tên là gì... cái gì ki ấy?" Clinton quên xừ mất cái tên của em trai mà Thor kể, liền quay đầu hỏi Natasha.
Thor vốn cho rằng em trai anh ta đã chết, nhưng lại không ngờ là mấy hôm trước Heimdall lại báo là phát hiện tung tích của Loki ở địa cầu, cho nên mấy bữa nay anh ta đều là chạy đi kiếm em trai.
Mà cái ngày Loki bị phát hiện tung tích chính là lúc bị Pikachu giật điện dơ người.
Loki luôn cho rằng bản thân đã che dấu kĩ càng "..."
"Loki, Vị thần lừa lọc trong Huyền thoại Bắc Âu, vị thần của những trò đùa dai. Thật lòng mà nói từ sau khi gặp Thor, tôi sẽ không bao giờ tin những miêu tả trong sách thần thoại Bắc Âu nữa!" Giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm của Natasha vang lên.
"Nhưng mà, Tony, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trong Stark Towel có kẻ địch sao?"
"Có!" Tony mặt tràn đầy nghiêm túc xác nhận với mọi người.
"Ở đâu?" Steve đưa tấm chắn lên đề phòng nhìn bốn phía.
"Không biết!" Tony rất chi thành thật mà lắc đầu.
"Phụt! Khụ! Khụ! Stark, cậu sẽ không trêu chọc chúng tôi đâu nhỉ?" Mặt Clinton treo một meme kiểu 'Are you Serious?'
Tony liếc mắt anh ta một cái như muốn nói 'Tự đi mà coi!' Sau đó yêu cầu Jarvis chiếu lại đoạn CCTV.
"Đây không phải là..." Steve tràn đầy kinh ngạc chỉ vào Lance trong video.
"Cap, anh quen cậu ta sao?" Natasha liền hỏi.
"Ừ, là fan của tôi." Steve có chút ngượng ngùng kể một chút về tình huống hôm đó: "Hơn nữa, trước đó tôi cũng vừa gặp cậu ta trên phố. Đúng rồi! Tony! Túi bánh mì mà cậu ăn chính là cậu ấy cho tôi!"
Tony chớp chớp mắt: "Được rồi, Cap, tôi hiện không có chắc là cậu ta có phải fan của anh không, bởi vì lúc nãy cậu ta cũng muốn xin chữ ký của tôi. Hơn nữa, thật lòng mà nói, hương vị của túi bánh mì kia đúng là không tồi đâu, có thể xếp trong bảng xếp hạng những món ngọt mà tôi yêu thích đấy."
"Thật sự ngon sao? Mua ở chỗ nào?" Clinton lập tức bị thu hút bởi sự hấp dẫn của mỹ thực.
"Chúng ta lúc này có phải nên bàn luận về cái này hơn sao?" Natasha cạn lời chỉ tay vào Haunter xuất hiện trong CCTV.
Tuy là chỉ có một chút hình ảnh những cũng đủ để nhìn thấy bộ dáng của Haunter.
"Thật là một sinh vật kì quái, cậu ta có quan hệ gì với nó?" Clinton chỉ chỉ vào hình ảnh của Lance nói.
"Hiện tại chưa rõ!" Tony tạm dừng đoạn video, hình ảnh vừa đúng dừng ngay khoảnh khắc Lance bổ nhào tới.
"Bây giờ chỉ có thể xác định là, cái sinh vật nhìn giống quỷ này được gọi là Haunter, hơn nữa còn có thể..."
Đúng lúc này, ánh đèn của Stark Towel đột nhiên tắt ngúm. Bây giờ đã gần chạng vạng, cho nên dù cho phòng khách có của sổ kính sát đất cực lớn thì căn phòng vẫn có chút tối tăm hẳn đi.
"Sao lại thế này?" Tony nhíu mày nhìn xung quanh: "Jarvis?"
"Sir, nguồn điện của Stark Towel bị ai đó ngắt đi, tôi đã bắt đầu khởi động nguồn năng lượng dự phòng, nhưng sẽ tốn chút thời gian."
"Stark, anh nói xem liệu có phải là... Đợi đã, Nat, đừng có nắm lấy bả vai tôi, có chút đáng sợ!" Clinton quay đầu nhìn Natasha nói.
Mà vẻ mặt Natasha rõ vẻ không hiểu nhìn Clinton, vừa rồi cô vừa nhìn về nơi khác nên không chú ý Clinton: "Tôi không có nắm bả vai anh, Clinton."
Biết rõ Natasha không phải kiểu người đem việc này ra đùa giỡn, Clinton nuốt nước miếng: "Vậy... lúc nãy ai nắm tôi?" Trong đầu xuất hiện cả đống đoạn phim kinh dị mà anh từng coi, não bổ nghiêm trọng.
"A! Có ai túm lấy cổ chân tôi!" Clinton đột nhiên la lên một tiếng, cả người nhảy tưng ra khỏi chỗ đang đứng, cung tên cũng chỉa ngay xuống sàn nhà đó.
Ngay lập tức, mấy người Tony cũng nghiêm túc hẳn, nhanh chong đề phòng.
"Tôi nghĩ lã sẽ không thể nào là người đâu, Clinton." Natasha chậm rì rì mà nói, sau đó nhân lúc Clinton càng thêm hoảng sợ còn bồi thêm: " Có lẽ là ác quỷ tên Haunter, không, có lẽ là một u linh nhỏ đi?"
"Cô đều nói là ác quỷ hoặc là u linh rồi!" Clinton lui lại, muốn xích gần với đội ngũ hơn một chút.
"Mà anh không cảm thấy là, nó thật ra cũng có chút đáng yêu sao?" Natasha nhướng mày nhiệt tình nhắc tới.
Clinton: "..."
"Ai!" Đúng lúc này, Cap dùng tấm chắn vụt mạnh ra đằng sau, nhưng vẫn như dự đoán đằng sau chỉ có không khí.
"Vừa rồi cũng có người... thứ gì đó nắm vai tôi." Steve nghiêm túc nói, cho tới trước lúc nãy anh hoàn toàn không cảm thấy gì.
"Haunter!" Tony đột nhiên gọi to.
"Ở đâu ở đâu?" Clinton nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một chút dấu vết của nó.
"Ah, tôi chỉ gọi đại xem sao, thử xem nó có chui ra không." Tony nhún vai nói.
"Làm sao mà gọi một tiếng liền xuất hiện được, tôi cũng gọi Haunter. Haunter! Haunter! Anh xem đi, nó có xuất hiên sao!" Clinton vẻ mặt hiện rõ biểu tình 'không có khả năng' nhìn Tony.
Sau đó anh liền nhìn thấy đôi mắt caramel của Tony mở to, rồi vươn ngón tay chỉ về phía sau mình.
Clinton: "...Haha... Tony, cậu đang đùa đấy à!"
Clinton không tin Tony, lại nhìn về phía Cap và Natasha, hai người kia thế mà đồng loạt gật đầu.
Trán của Clinton lập tức đổ mồ hôi hột, đồng thời anh cũng cảm nhận sau gáy bắt đầu có chút lạnh.
Clinton kéo căng cung, xoay người hướng thẳng đằng sau mà bắn, cung tên găm thẳng vào ghế Sofa, còn có một run rẫy rất nhỏ.
"Xu~to! Xu~~to! Ha ha ha ~" Haunter bay lượn trong không trung rồi bay đến trước mặt Clinton cười to, sau đó nó lấy hai cái tay móng lơ lửng kéo miệng, lè lưỡi làm mặt quỷ.
Tony và mọi người nhìn nhau, như thế nào mà họ lại cảm thấy cái sinh vật kỳ quái này cũng không có ác ý, thoạt nhìn cứ như là một trò đùa dai?
Cũng đúng ngay lúc này, nguồn năng lượng dự trữ của Stark Towel đã hoàn thành khởi động, căn phòng nháy mắt sáng bừng lên.
"Xu ~to!!!! Hai mắt trắng dã của Haunter vốn đã to giờ lại còn to hơn mà nhìn căn phòng sáng ngời.
Mấy người Tony liếc nhìn nhau: "Bắt lấy nó!" Đồng thanh cùng nhau nhào đến chỗ Haunter.
"Xu~to!!" Haunter nhanh chóng né tránh Steve, móng vuốt như khí gas không biết từ lúc nào đã cầm một tấm bìa cứng màu trắng, ngay sau đó liền bang một tiếng, đánh thẳng lên đầu Cap.
"Ha ha ha! Cap, anh thế mà bị nó táng đầu!" Clinton chỉ vào đầu Steve nói, ngay sau liền bang thêm một tiếng, Haunter không biết chui ra từ đâu cũng táng cho một cái.
"Xu~to!!" Haunter miệng há lớn cười vui vẻ, sau đó lại túm bìa cứng, mặt đầy chờ mong mà nhìn Tony.
"Đừng có mơ mà đánh tao!" Tony cảnh giác nhìn Haunter, mắt to hiện rõ ý từ chối, nhưng mà càng không cho làm, Haunter lại càng muốn làm hơn, nó liền bay đến chỗ Tony.
"Jarvis!" Tony lập tức lắc người né tránh, một bộ chiến y Iron Màn cũng từ trong phòng phi ra.
"Không phải đâu chứ! Stark! Anh muốn dùng đến cả cái này để đối phó với con quỷ nhỏ này à?" Clinton la to, bây giờ anh ta đã xác định được, con quỷ nhỏ này thật là không có ác ý, hơn nữa còn giống như lời Natasha nói, nhìn lâu cũng có chút đáng yêu.
Tony trợn trắng mắt, sau đó liền chỉ huy chiến y vòng lấy, nháy mắt cả chiến y bọc lấy Haunter
" Được lắm! Stark!" Clinton cười đi đến, định túm lấy Haunter mà bắt ra.
Nhưng mà sự thật đã chứng minh rằng, 'gáy sớm ăn loz' các người vui mừng sớm quá. Cái đầu to của Haunter từ trong ngực của chiến y chui ra.
"Xu~to! Xu~to~!" Haunter tò mò bay quay chiến y.
"Xem ra không phải là chỉ có thể xuyên tường và sàn nhà, nó còn có thể đi xuyên qua những đồ vật khác." Natasha nhìn Haunter mà nói: "Hi, nhóc quỷ, ngươi muốn ở lại đây sao?"
"Xu~to~?" Haunter bay đến trước mặt Natasha, giơ cao hai móng vuốt khí gas muốn hù doạ cô.
Nhưng Natasha lại cười tủm tỉm nhìn nó, còn vươn tay muốn chạm vào xem thử cái quỷ nhỏ này có phải thật hay không.
"Xu~to!!" Haunter lập tức né tránh, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mấy người, đột nhiên nhào đến ôm lấy chiến y của Tony.
"Ha! Xem ra cái quỷ như mi cũng tinh mắt! Thích chiến y của tao!" Tony cười đắc ý, nhưng ngay sau đó liền cười không nổi.
Bởi vì Haunter đang ôm chiến y đột nhiên, đi xuyên qua cửa sổ phòng khách, nhanh chóng bay trên không trung, bay càng lúc càng xa thành một chấm đen nhỏ trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
"Cái quái!!!" Tony áp sát cửa sổ, trơ mắt nhìn một chiến y của mình bị trộm mất!
"Jarvis! Khởi động chiến y, để nó tự động bay về!" May sao trong chiến y có gài bộ xử lí của Jarvis.
"Xin lỗi, Sir, đã không thể kết nối với Mark-23. Hệ thống đã bị hỏng!"
"Chết tiệt!" Tony đá mạnh vào ghế Sofa "Thế mà có kẻ dám trộm chiến y trước mặt ông đây!" Khẩu khí này xem ra là tức nhịn không nổi!
Clinton ở bên cười trộm:"Hào phóng chút đi! Stark! Có lẽ nó chỉ muốn chơi một chút, chơi xong chán thì sẽ trả lại cho anh."
"Há!" Tony khó chịu bỉu môi, đột nhiên nghĩ ra cái gì: "Jarvis! Màu điều tra chỗ ở của Lance!"
"Vâng, Sir"
"Chúng ta có cơ hội để đến tìm hỏi người kia, xem thử năng lực của của cậu ta là gì, Haunter có quan hệ gì với cậu ta." Natasha ôm canh tay nói.
"Đương nhiên!" Tony gật đầu.
"Sir! Cục trưởng Fury yêu cầu kết nối, khẩn cấp!" Jarvis đột nhiên cảnh báo.
Tony từng cho Fury một chiếc điện thoại. Chính là nếu như xảy ra chuyện khẩn cấp, liền gọi thẳng về đây.
"Nhận đi!"
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói có chút suy yếu của Fury vang lên: "Stark! Khối Tesseract bị cướp đi mất rồi..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.