Chương trước
Chương sau
Ngu Ái nghe xong cảm thấy buồn cười, nói dối như vậy ai tin đây? Đồ đến không phải chỉ cần nhắn WeChat một cái là xong sao? còn phải đích thân tới xem hàng à?

Hàn Hạo Vũ dường như đột nhiên nghĩ tới, lần trước hắn cùng Chu Tuệ hình như đã tới cửa hàng này.

Chu Tuệ nói với Hàn Hạo Vũ: "Hạo Vũ, cậu có thể đưa tớ về trường không? Gần đây thôi."

Đại học A cách nơi này không xa, bằng không Chu Tuệ mới nhận tin tức đã lập tức chạy tới nơi này.

"Được nha!" Ngu Ái nói: "Vừa vặn tớ cũng muốn đến thăm A Nghi, cùng nhau đi đi!"

- ----------------Úm ba la xì bùa tra nam tiện nữ mau cút--------------------------

Trên xe, Chu Tuệ cùng vị đồng hương kia không ngừng nhắn tin cho nhau.

'Sao lại thế này? Nam nhân kia không phải bạn trai cậu sao? Còn nữ nhân kia là sao?'

'Hắn có phải bạn trai cậu hay không vậy?'

'Tớ xem các cậu vừa nói chuyện thân thiết như thế, nữ nhân kia không giống tiểu tam nha.'

Chu Tuệ bực bội nhắn lại: 'Tôi chưa từng nói cậu ta là bạn trai tôi. Chính cậu ta thích tôi.'

Vị đồng hương bên kia nhìn thấy tin nhắn của Chu Tuệ thì trợn trắng mắt. Tại cô ta không nói rõ, hại cô nghĩ cô ta bị cắm sừng rồi.

Đã hảo tâm báo tin, hiện tại còn khiến cô nghĩ nhiều thế, Chu Tuệ nói lời này, không phải là trách cô hiểu lầm quan hệ của cô ta với nam nhân kia sao?



"Tiểu Ái." Chu Tuệ ngồi ở trên ghế phụ hỏi Ngu Ái: "Sao hôm qua khuya vậy rồi mà cậu còn đăng bài?"

Ngu Ái làm bộ không hiểu: "Ôi? Muộn á? Còn tốt mà, lúc đấy cậu chưa ngủ à?"

"Đăng bài?" Hàn Hạo Vũ hỏi: "Đăng bài gì?"

Chu Tuệ nói: "Cậu không thấy sao?"

Hàn Hạo Vũ lắc đầu: "Tôi không mang di động."

Chu Ái vừa định nói đã bị Ngu Ái đánh gãy.

"Cũng không phải bài viết gì quan trọng. Tớ xoá rồi, không có gì đâu."

"Ừm." Hàn Hạo Vũ dừng xe trước cổng trường nói: "Tới rồi."

Đề tài Chu Tuệ vừa mới bắt đầu đã bị cắt đứt, dù bất mãn thế nào cũng không thể hiện ra ngoài.

"Tuệ Tuệ, tớ với cậu vào thôi?" Ngu Ái thấy Chu Tuệ không có dấu hiệu động đậy gì cả, mở cửa: "Vừa vặn Ứng Nghi hẳn là bận xong rồi. Tớ với cậu đi tìm anh ấy."

Chu Tuệ không thể không xuống xe. Cô ta vốn muốn ở bên cạnh Hàn Hạo Vũ lâu một chút, không biết rằng sớm thế đã vè đến trường học.

Chẳng qua lúc Hàn Hạo Vũ rời đi chỉ chào hỏi cô ta, căn bản không có nói gì với Ngu Ái. Điều này làm cho cô ta sảng khoái không ít.

Cô ta vui mừng hơi sớm rồi đấy.

Hai người đi trên đường, không ít người quay đầu lại nhìn Ngu Ái, bộ váy mà cô lấy ở cửa hàng nữ trang vẫn đang mặc trên người, không thay đổi.

Chu Tuệ một thân trang phục bình thường. Hơn nữa cô ta diện mạo cũng không xuất chúng, cùng Ngu Ái đứng một chỗ thì chả khác nào làm nền cho cô.

Đặc biệt là khi cả hai xuất hiện trước mặt Ứng Nghi, cô ta càng hối hận khi cùng Ngu Ái đi cùng nhau.

(Đoạn này khác với truyện tranh quá.)

Ứng Nghi thấy Ngu Ái cùng Chu Tuệ cùng xuất hiện ở trường học thì kinh ngạc một chút, sau đó lập tức kinh diễm.

"A Nghi, Tiểu Ái tới tìm anh." Chu Tuệ cười cùng Ứng Nghi chào hỏi. Mắt thấy trên tay hắn có máy tính: "Anh đi giảng bài sao?"



Cô ta nhớ rõ Ứng Nghi nghỉ đông cũng nghỉ kết hôn xong rồi, hắn ta đã ở lỳ ký túc xã công nhân viên chức một tuần. Hôm nay vừa vặn có buổi dạy.

Ngu Ái nhìn Chu Tuệ cùng Ứng Nghi động tác gần gũi, thì nở nụ cười, nhìn còn tưởng hai người mới là vợ chồng hợp pháp cơ đấy.

"Nhìn hai người quan hệ tốt thế này, em có chút ghen nha." Ngu Ái đi qua ôm lấy tay Ứng Nghi, nhìn hắn đầy ý cười, trong mắt còn hàm chứa tình ý.

Nghe nói anh ngoại tình còn làm rơi điểm hảo cảm của tôi? Đỉnh đầu màu xanh rớt năm giá trị rồi kìa. (Tại vì con số hảo cảm trên đâu có màu xanh á.)

Chu Tuệ ở bên tay trái Ứng Nghi, Ngu Ái lại ở bên phải, nhìn như hai nữ nhân đang tranh giành hắn. Hiện tại là giữa trưa, trường học nhiều người, sợ người khác thấy được thì không tốt lắm, Ứng Nghi lập tức đi về phía trước hai bước.

"Sao hai người cùng đến vậy?" Hắn thật không dám nghĩ đến hai người các cô đến cùng nhau, trong lòng cảm thấy có chút chột dạ.

Chu Tuệ đoạt lời nói: "Em ở cửa hàng trang phục gặp Ngu Ái cùng Hạo Vũ."

"Đúng vậy, bộ đồ này là do đích thân Tiểu Vũ chọn cho em." Ngu Ái lôi kéo cánh tay Ứng Nghi làm nũng: "Ông xã, anh thấy có đẹp không?"

Hắn một tay khác đỡ lấy mắt kính, hắn cùng Ngu Ái cạnh nhau lâu như vậy, lần đầu thấy cô ở trước mặt mọi người làm nũng, giọng cũng thấp xuống: "Đẹp."

"Thật không? Em cũng cảm thấy thế!" Ngu Ái hưng phấn nói: "Lần sau mua quần áo nhất định phải kéo hắn đi nữa, bộ đồ này là do Tiểu Vũ chi nha."

Ứng Nghi nghe Ngu Ái nói, cảm thấy có gì đó không đúng. Nữ nhân của hắn mua đồ sao có thể để nam nhân khác trả tiền chứ. Hắn kéo tay cô: "Về sau dùng thẻ của anh."

Ngu Ái đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Em biết ông xã tốt nhất mà ~"

Chu Tuệ đứng bên cạnh xem một bụng đầy tức giận. Ứng Nghi sao lại thế này, lần trước hắn có thế đâu. Cô ta cố ý khụ hai tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Ứng Nghi.

Lúc Ứng Nghi nhìn Chu Tuệ, phát hiện ra cô ta có điểm mất mát: "Thân thể em có chút không thoải mái. Hai người cứ nói chuyện, em về phòng ngủ trước."

Ứng Nghi lập tức giữ chặt Chu Tuệ, hỏi han: "Chỗ nào không thoải mái? Có muốn đi bệnh viện không?"

(Vcc, quá đáng vãi, vợ đang ở trước mặt mà dám.... Là tui, tui ném cho mấy chiếc dép =)))) Không ấy đáng ra cho hai đứa này đến với nhau đi, đừng hại đời con gái nhà người khác =))))

Ngu Ái nhìn Ứng Nghi giữ chặt tay Chu Tuệ, đuôi mi cau lên, đây là coi cô chết rồi? Ở trước mặt cô còn dám động tay động chân?

Chu Tuệ che lại ngực lắc đầu: "Tự nhiên buồn nôn thôi, không biết có phải ăn cái gì không tốt không."

Ngu Ái nhìn bộ dáng Chu Tuệ, còn buồn nôn? Cô ta còn có thể buồn nôn à? Cũng không biết xấu hổ quyến rũ đàn ông đã có vợ.



"Anh đưa cô ấy đi bệnh viện!" Ứng Nghi xoay người nói với Ngu Ái: "Ngại quá, Ái Ái, Tiểu Tuệ cô ấy..."

"Đi thôi, Tiểu Tuệ như thế em cũng rất lo lắng. Lỡ như ngộ độc thực phẩm thì sao?"

Ứng Nghi nhìn sắc mặt Ngu Ái không thấy có gì đó không vui thì an tâm hẳn.

Chu Tuệ vẻ mặt ngượng ngùng: "Sao thế được. Tiểu Ái đã mấy ngày rồi không gặp anh, em không sao đâu." Ngu Ái đã tỏ ra rộng lượng như vậy, cô ta đương nhiên cũng phải giả bộ một chút.

"Không được, vẫn là nên đi khám đi. Anh với em là bạn bè, không thể mặc kệ." Ứng Nghi kiên trì. (Bạn bè này lạ lắm.)

Ngu Ái xen vào: "Đúng vậy, Tiểu Tuệ. Chúng ta đều là bạn bè. Không sao cả, tớ với Ứng Nghi môi ngày đều cạnh nhau, không phải không thấy được. Đã vậy tối nay anh ấy về nhà rồi, có phải hay không? Ông xã?"

Ứng Nghi nghe Ngu Ái hỏi như vậy, gật đầu nói: "Ừm."

Chu Tuệ cảm thấy Ngu Ái này cùng trước kia không giống nhau. Cô ta hiện tại là muốn giữ lại Ứng Nghi, lo sơ hắn buổi tối trở về.

Chờ bọn họ đi rồi, Ngu Ái trong lòng cười lạnh. Chu Tuệ sợ là ước gì Ứng Nghi không thấy cô, còn ở nói đó giả bộ. Rõ ràng không làm sao, rốt cuộc thì Chu Tuệ cả đêm hôm qua không ngủ, ban này còn có thể nghĩ đến ăn cơm?

Chẳng qua cô ngoài mặt vẫn là một bộ cô đơn, bộ dáng bi thương. 001 báo là Mặc Nghị Hàn đang ở gần đây, phải giả bộ một chút chứ, phải không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.