Khi ngoặt vào một hành lang náo nhiệt, Âu Dương Dạ buông tay Cổ Thanh Phong ra, còn cố ý hướng về sau nhìn một chút phát hiện Lý Sâm không đi theo, lúc này mới thở ra một hơi liếc mắt nhìn Cổ Thanh Phong nghiêm mặt nói. 
“Này, ngươi không nên hiểu lầm, ta vừa rồi nắm tay ngươi chỉ là muốn vứt bỏ Lý Sâm, không có bất kỳ ý tứ gì khác cho nên ngươi đừng nghĩ nhiều.” 
“Hiểu lầm?” Cổ Thanh Phong nhàn nhã cắn hạt dưa, nhẹ nhàng cười nhạt nói: “Ta cũng không phải tiểu hài nhi ba tuổi, làm sao lại hiểu lầm.”  
“Vậy là tốt rồi.” 
Âu Dương Dạ ném qua một ánh mắt tán thưởng, sau đó lại rất nghiêm túc nhắc nhở: “Chỉ là nhớ một lúc tiến vào hội trường, ngươi không thể nói lung tung biết không? Hôm nay sơn trang cử hành thế nhưng là Nhạc Nghệ Thịnh Hội, người tới đều là những đại sư âm nhạc nổi tiếng Thanh Dương địa giới, đến lúc đó ngươi ngồi bên cạnh ta một mực cúi đầu ăn là được rồi.” 
“Không có vấn đề.”  
Cổ Thanh Phong cũng đã lâu chưa ăn qua đồ ngon, suy nghĩ chờ một lúc nữa ăn một bữa cơm no đủ rồi nói sau. 
“Không nghĩ tới ngươi vẫn rất biết điều, đã như vậy ngươi yên tâm đi, ta đã mang ngươi vào cùng, tuyệt đối sẽ để ngươi ăn no uống ngon.” 
Cổ Thanh Phong cười cười, cũng không nói cái gì.  
Âu Dương Dạ liên tục dặn dò, lúc này mới mang theo hắn tiến vào hội trường. 
Đừng nói. 
Hội trường bố trí giống như sắp xảy ra chuyện vậy, hội trường lớn như vậy bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thuong/77231/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.