Chàng không luân hồi, ta cũng sẽ tuyệt đối không luân hồi... vĩnh viễn cũng không...
Lúc này, Âu Dương Dạ lặp đi lặp lại lời này giống như đã tẩu hỏa nhập ma, đôi tay gảy đàn càng lúc càng điên cuồng!
“Phựt” một tiếng!
Dây đàn cổ cầm đứt lìa, tiếng đàn dừng lại.
Cùng lúc đó, Âu Dương Dạ giống như mất hết sức lực yếu ớt nằm rạp trên mặt bàn đá.
“Dạ Dạ.”
Âu Dương Phi Nguyệt vô cùng lo lắng gọi một tiếng, thấy không có người đáp lại vội vàng chạy tới.
Âu Dương Dạ giống như đã hôn mê, sắc mặt vô cùng kém trên trán ướt đẫm mồ hôi, có vẻ rất yếu ớt Âu Dương Phi Nguyệt không chần chờ lập tức móc ra một viên Nguyên Khí Đan đưa vào trong miệng tiểu nha đầu, sau đó bấm Linh quyết, ánh sáng ẩn hiện trong lòng bàn tay thi triển một đạo Đại La Bổ Nguyên pháp thuật.
Một lúc sau Âu Dương Dạ mới từ từ tỉnh lại, mở mắt ra một cách khó khăn khàn khàn hỏi: “Cô cô?”
“Nha đầu, con... vừa rồi con sao vậy?”
“Con... con làm sao?” Âu Dương Dạ thử nhớ lại, nhưng không nhớ nổi cái gì chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, khẽ lắc đầu nói: “Con cũng không biết mình bị làm sao.”
“Vừa rồi con như biến thành người khác vậy rất đáng sợ!” Âu Dương Phi Nguyệt nhíu mày nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ con đã đàn khúc nhạc của Quân Vương rồi bị tẩu hỏa nhập ma?”
“Không... cái này không liên quan đến khúc nhạc, có lẽ huyết mạch của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thuong/2477923/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.