Bất luận là Hỏa Đức khuyên nhủ thế nào thì Cổ Thanh Phong vẫn chỉ câu nói đó.
Hỏa Đức người là ân nhân cứu mạng của ta, nếu là giúp người thì sao cũng được, nhưng duy nhất việc phái Vân Hà là không được.
Thấy hắn kiên quyết như thế, Hỏa Đức vừa tức giận vừa sốt ruột, nắm đấm “bộp” một tiếng xuống mặt bàn, quát lên.
“Cổ tiểu tử, việc này ngươi giúp thì giúp, mà không giúp thì cũng phải giúp. Nếu nhà ngươi không giúp, lão phu sẽ hét ầm lên cho cả thế gian này biết là tiểu tử ngươi đã trở về, hừ! E là ngươi vẫn chưa biết? Đám tiên nhân của Tiên Triều đang lùng ngươi khắp nơi, nếu biết ngươi đã về…hehe! Bọn họ nhất định sẽ cắt cổ ngươi bằng mọi giá!”
“Ái chà, Hỏa Đức ta không nhìn ra là ngươi cũng biết uy hiếp người khác rồi đấy? Ngươi tài giỏi rồi.” Cổ Thanh Phong cười giễu cợt. Trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kiêu bạc, đôi mắt u ám chứa đựng sự ngông cuồng. Hắn nâng chén rượu trong tay nốc cạn, nhếch mép cười bất cần, hét lên.
“Chỉ là lũ Tiên Triều mà thôi, ông mi đã dám tiêu diệt nó lần một thì sẽ dám tiêu diệt nó lần hai. Đừng có nói lũ Tiên Triều cai quản thế tục giới mà ngay cả lũ cai quản tiên giới thì ông mi cũng quyết tiêu diệt nó!”
“Tên tiểu tử thối tha ngươi!”
Hỏa Đức tức giận nghiến chặt răng nhưng cũng không có cách nào phản bác lại được.
Hắn biết Cổ Thanh Phong có bản lĩnh đó, và càng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thuong/2477803/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.