“Ai dám động!”  
Cổ Thanh Phong quát đinh tai nhức óc, hắn mặc bộ đồ trắng càng gây sự chú ý trong cánh rừng lá đỏ này, tóc đen dài khuôn mặt tuấn lãng, thần sắc tỉnh táo hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng ở đó, như thanh kiếm cô đơn giữa gió trời lồng lộng, hai con ngươi u ám sâu như biển chết, quét ngang ra khiến người khác rùng mình, như rơi xuống vực sâu, từ trong linh hồn dâng lên một cảm gíac sợ hãi. 
Ai dám động?  
Không người nào dám động. 
Tất cả mọi người đều kinh hãi, trừng lớn hai mắt vận chuyển linh lực, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi thần sắc ai nấy đều khẩn trương. 
“Ranh con các ngươi, dám ra tay với lão tử!”  
Cổ Thanh Phong cứ đứng như vậy, nói không sợ hãi ngữ không giật mình, chỉ là trên người hắn toát ra hơi thở của hoàng hôn, khiến người khác cảm thấy sợ hãi. 
Vẻ hoàng hôn này không phải là hoàng hôn trời chiều. 
Giống như hoàng hôn tĩnh mịch, bao phủ trên người, làm cho người cảm giác vô cùng không thoải mái dường như sắp đi đến tận cùng của sinh mạng.  
Tại sao có thể như vậy? Không ai biết. 
Giờ này khắc này cũng không ai suy nghĩ vấn đề này. 
Bọn hắn chỉ cảm thấy tên họ Cổ trước mắt này có chút thần bí, có chút quỷ dị còn có chút hung hãn.  
“Thành thật, với lão tử ta và các ngươi không thù không oán, các ngươi không động thủ ta cũng không động thủ.”  
Cổ Thanh Phong quét ngang đám người, giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thuong/2477795/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.