Mặt trời lặn ở phía tây.
Bận rộn đến trưa, sau khi gieo hết hạt giống xuống một mẫu Linh Điền, lúc này hắn mới rời đi.
Về phần những lo lắng của Âu Dương Dạ kia, hắn căn bản chẳng để tâm chút nào, ngược lại khi tiểu nha đầu kia nói ra những lo lắng đó làm cho Cổ Thanh Phong có cảm giác rất thân quen, chính xác thì những lời nha đầu kia nói lúc chiều nay với sư tỷ đã làm cho hắn rất xúc động.
Năm đó, khi hắn còn làm tạp dịch tại Vân Hà phái hắn đã thích một vị sư tỷ, phải suy nghĩ rất nhiều hắn mới giám động chạm đến vị sư tỷ đó, đáng tiếc năm đó hắn chỉ là một tên tạp dịch, mà vị sư tỷ cũng giống như Âu Dương Dạ bây giờ là nội môn đệ tử của Vân Hà phái.
Sau đó khi tình cảm này bị người ta phát hiện ra, kết quả có thể tưởng tượng được rằng tất cả mọi người, trên dưới của Vân Hà phái đều phản đối, từ những lời nói nhục nhã khó nghe của các đệ tử, đến những lời châm chọc của trưởng bối các môn phái cho đến giờ trong ký ức hắn vẫn như mới.
Cho dù năm đó Cổ Thanh Phong đang trong thời kỳ điên cuồng của tuổi trẻ, bị mọi người phản đối thì hắn lại càng kiên trì đáng tiếc năm đó điều hắn muốn làm lại không làm được, hắn không có thân phận, không có địa vị cũng không có tu vi, cuối cùng vì không muốn làm cho sư tỷ khó xử hắn đã ôm hận ra đi.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thuong/2477786/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.