Chương trước
Chương sau
“Tiểu tử ngươi... ngươi... ngươi thật... ngươi thật sự là Cổ Thiên Lang!”

Ước chừng qua một khoảng thời gian rất dài, Hỏa Đức chân nhân mới đứt quãng nói ra một câu nhưng nói năng lộn xộn.

Lão quá kinh hãi. 

Kinh hãi đến mức khiến lão không dám tin đây là thật.

Lão tin cái tên trước mắt này chắc là Cổ Thiên Lang.

Không! 

Không phải chắc là!

Mà là nhất định.

Hỏa Đức chân nhân rất khẳng định điều này, lão biết trong thiên hạ này ngoại trừ tiểu tử Cổ Thiên Lang tuyệt đối không thể có người thứ hai biết nhiều chuyện của bản thân như vậy. 

Chỉ là tin thì tin, xác định vẫn phải xác định.

Có thể chấp nhận điều đó hay không chính là một chuyện khác.

Chí ít, lúc này Hỏa Đức chân nhân cũng có chút không chấp nhận được cũng không phải không chấp nhận được sự thật Cổ Thiên Lang còn sống, mà là sự thật này đối với lão mà nói quá đột ngột cũng quá bất ngờ, khiến lão căn bản không thừa nhận được. 

“Tiểu tử ngươi thật sự không chết, tiểu tử ngươi quả nhiên còn sống, lão tử biết tiểu tử ngươi phúc lớn mạng lớn, lão tử biết tiểu tử ngươi không thể nào bị tiên đạo phán quyết chết dễ dàng như vậy được, lão tử biết...”

Có lẽ là quá kích động, nói đoạn hốc mắt Hỏa Đức chân nhân liền ướt, sau đó rốt cuộc không kìm chế được tình cảm trong lòng, bật khóc nức nở khóc đến nỗi nước mắt chảy đầy mặt.

Lão vừa bật khóc, lại khiến Cổ Thanh Phong sững sờ lắc đầu, cảm thấy cạn lời, đi qua nói: “Ta nói này Hỏa Đức, ngươi có cần phải như vậy không, một lão già khóc lóc còn ra cái gì.” 

Hỏa Đức chân nhân cũng không biết mình tại sao muốn khóc, lão chỉ không kìm chế nổi cứ gào khóc một hồi lâu, sau khi tình cảm trong lòng lắng xuống, nhanh chóng đứng dậy, trừng mắt nhìn Cổ Thanh Phong, hỏi: “Tiểu tử ngươi... tiểu tử ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, năm đó ta tận mắt nhìn thấy tiểu tử ngươi bị tiên đạo phán quyết tan biến, ngươi bây giờ sao lại?”

Hỏa Đức chân nhân một mạch hỏi rất nhiều vấn đề, khiến Cổ Thanh Phong đau cả đầu, khoát tay ra hiệu Hỏa Đức chân nhân đừng hỏi tiếp nữa, nói: “Năm đó ta cũng chỉ dùng chút mánh khóe chơi một trò lừa dối, lừa gạt thiên đạo mà thôi.”

“Nói như vậy, tiểu tử ngươi thật phi thăng Thiên Giới rồi?” Thấy Cổ Thanh Phong gật đầu, Hỏa Đức chân nhân lại truy hỏi: “Nhưng về sau ta sai người nghe ngóng tin tức của ngươi, Thiên Giới cũng không có tin tức của ngươi!” 

“Ngươi tưởng lão tử ngu à? Ta thật vất vả giấu diếm được tiên đạo phán quyết, còn dùng tên thật sao? Khỏi phải nói cái tên, lão tử năm đó vì lừa gạt tiên đạo, ngay cả thể xác cũng bỏ, ngay cả linh hồn cũng tinh lọc một lần. Sau khi ta tái tạo cơ thể, tịnh hóa linh hồn mới phi thăng thiên giới.”

Vừa bỏ thể xác, vừa tinh lọc linh hồn.

Đây đều là những thủ đoạn kinh khủng gì? Hỏa Đức chân nhân chưa từng nghe đến bao giờ. 

“Vậy bây giờ tiểu tử ngươi xảy ra chuyện gì? Cũng giống như những Thiên giới Đại năng luân hồi chuyển thế trong Cơn lốc luân hồi?”

Nghe nói thời điểm xảy ra kiếp nạn Chư Thiên, thiên địa pháp tắc hỗn loạn, cánh cửa luân hồi bỗng dưng mở ra, rất nhiều Đại năng vì tránh né trận kiếp nạn này không thể không xông vào cánh cửa luân hồi, lần lượt luân hồi chuyển thế, đây cũng được gọi là Cơn lốc luân hồi.

“Luân hồi? Ta không luân hồi.” 

“Ngươi không luân hồi? Vậy bây giờ ngươi đây là.”

“Tình hình của ta có chút phức tạp.”

Cổ Thanh Phong ra hiệu Hỏa Đức chân nhân ngồi xuống, rót một chén rượu đưa tới, nói: “Lúc ấy khi cánh cửa luân hồi mở ra, ta đã từng thử rất nhiều lần đều bị chặn lại.” 

“Bị chặn lại? Bị ai ngăn trở?”

Cổ Thanh Phong chỉ chỉ bên trên, Hỏa Đức chân nhân ngửa đầu nhìn, lắc đầu lão nghe không hiểu.

“Thiên đạo.” Cổ Thanh Phong thở dài, nói: “Bây giờ ta sở dĩ rơi vào tình cảnh này, cũng là đắc tội thiên đạo, lúc kiếp nạn Chư Thiên xảy ra, thiên đạo đuổi theo ta không thả, phải phán quyết ta mới bằng lòng bỏ qua, nếu không phải mệnh ta lớn sợ là ngày hôm nay ngươi chắc chắn không nhìn thấy ta.” 

Bị thiên đạo phán quyết.

Mẹ ơi!

Hỏa Đức chân nhân nghe đến nỗi tê cả da đầu, lão không thể nào tưởng tượng, cũng không tưởng tượng nối tiểu tử này rốt cuộc đã làm chuyện kinh khủng gì ở Thiên giới mới có thể bị thiên đạo phán quyết! 

Đó chính là Thiên đạo! Là đại đạo đứng đầu! Chấp chưởng thiên địa pháp tắc, chưởng quản ba ngàn đại đạo lão thiên gia!

“Ngươi...”

Hỏa Đức chân nhân trợn mắt, kinh ngạc nhìn Cổ Thanh Phong, mãi không nói nên lời. 

“Nói một chút về ngươi đi, những năm qua sống thế nào?”

Dù lão già trước mắt tu vi chỉ là một Kim Đan, hơn nữa nhân phẩm cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng sâu trong lòng Cổ Thanh Phong lại vẫn luôn coi Hỏa Đức là một vị tiền bối đáng kính trọng, hồi trẻ tu hành ở phái Vân Hà, rất nhiều công pháp đều là lão già này dạy, sau đó đánh một gã đệ tử nội môn ở phái Vân Hà, nếu không phải Hỏa Đức ra mặt, sợ là mình sẽ phải chết ở phái Vân Hà.

Vì vậy, trong lòng Cổ Thanh Phong không chỉ coi Hỏa Đức là tiền bối, mà còn là ân nhân cứu mạng của mình. 

Năm đó, hắn cũng có chút thành tựu ở thế giới này, nhưng cũng đắc tội với rất nhiều người Tiên triều quyền khuynh thiên hạ, cho nên vẫn chưa từng trở về, sợ liên lụy lão già, lần này tỉnh lại, sở dĩ nhất định phải đến phái Vân Hà một chuyến, cũng thực tình muốn thăm hỏi lão già này, càng muốn báo đáp ân tình lão già.

Hai người hàn huyên rất nhiều, từ bắc chí nam, từ Thượng Cổ cho tới Kim Cổ, từ địch nhân cho tới bằng hữu, từ bằng hữu cho tới huynh đệ.

Nói đến hai chữ “huynh đệ”, Cổ Thanh Phong không khỏi nhớ tới những huynh đệ kết giao lúc hắn tung hoành thiên hạ năm đó, hắn còn đã từng sáng lập một tông môn gọi là Xích Tiêu, không biết những huynh đệ cùng nhau xông pha năm đó bây giờ ra sao, Hỏa Đức chân nhân nói ra: “Phải nói tiểu tử ngươi thật sự đủ vô tình, năm đó ngươi khai sáng Xích Tiêu tông kia bá chiếm cỡ nào, càn quét thiên hạ, không ai bằng, ngay cả Tiên triều cũng phải kính sợ ba phần, kết quả bị tiểu tử ngươi phất tay giải tán.” 

"Ta cũng là nghĩ cho mọi người, không thể không giải tán Xích Tiêu tông.” Cổ Thanh Phong có vẻ rất bình thản, hỏi: “Sau khi ta rời khỏi đó, Tiên triều có động đến bọn họ không?”

“Còn động cái gì nữa!” Trước khi Tiên đạo phán quyết ngươi, người của Tiên triều bị diệt ngay cả bã cũng không còn, ngay cả tiên nhân đều bỏ chạy hết.”

“Vậy là tốt rồi bọn hắn bây giờ thế nào, sống ra làm sao?” 

"Đại phu tử bọn hắn nghe nói ẩn cư, còn mấy vị lão gia tử, đại đa số đều được đại tông mời đến làm trưởng lão, bây giờ đều là Thái đẩu vang danh thiên hạ.”

“Đại phu tử bọn hắn ẩn cư cũng như ta đã dự liệu, mấy lão già vốn dĩ tu vi cao thâm, đến đại tông làm trưởng lão cũng không tệ.” Cổ Thanh Phong nhớ lại đám người Xích Tiêu tông năm đó, đột nhiên nhớ tới một người thú vị, hỏi: “Vương Bàn Tử bọn họ đâu.”

“Bọn người Vương Bàn Tử sống tự tại vô cùng, bây giờ đều vùng vẫy thành bá chủ một phương, không là Sơn Đại Vương hùng cứ một phương, thì cũng là đại bang chủ uy chấn một vòng, còn có đại tài phiệt giàu có nhất, trong đó người hả hê nhất chính là Vương Bàn Tử, bây giờ hắn rất oách, khai quốc ở khu vực Nam Hải Vân làm hoàng đế!” 

Nghe vậy, Cổ Thanh Phong khẽ giật mình, sau đó cười ha ha: “Ta còn nhớ rõ Vương Bàn Tử từ nhỏ mơ ước làm hoàng đế, không ngờ tiểu tử này thật đúng là cầu được ước thấy.”

“Cổ tiểu tử, ngươi còn có mặt mũi mà cười, đám nhãi nhép đó đều là ngươi dẫn dắt? Nhưng lại không được đến nơi đến chốn, đứa này bừa bãi hơn đứa kia, cả ngày không phải đánh người này, cũng là đập người nọ, thấy ai không vừa mắt liền diệt trừ người ta, trong đó một số tông môn cũng bởi vì nói tiểu tử ngươi là tội nhân tiên đạo, Vương Bàn Tử trực tiếp dẫn đầu đại quân nghiền nát tông môn người ta tại trận.

Cổ Thanh Phong lắc đầu, cảm thấy cạn lời. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.