Hắc Nguyên Dực luôn luôn lạnh nhạt cũng bị ảnh hưởng, khóe miệng cong lên độ cung nhợt nhạt, bỗng nhiên hiểu ra lời khi Tôn Thư uống say nói, có thân nhân ra tới nghênh đón cảm giác xác thật thực tốt, có thể thấy được bọn họ coi trọng mình.
*
Tôn Thư hướng mấy người Tôn Tiền Thanh nhất nhất vấn an.
Tôn Tiền Thanh cười nói: “Thời tiết lạnh, mau vào trong phòng ngồi.”
Tôn Thư cho một ánh mắt với Đản Đản đang được Hắc Nguyên Dực nắm tay, ý bảo nó nhanh chào hỏi mọi người.
.
Đản Đản lập tức nhào về phía Tôn Tiền Thanh: “Tổ phụ hảo.”
Tôn Tiền Thanh và Quản Đồng sửng sốt: “Tiểu Nhược! Đứa nhỏ này là……”
Tôn Thư cười tủm tỉm nói: “Nhi tử của ta.”
*
“Nhi tử của ngươi ?” Tôn Tiền Thanh sẽ không cho rằng đứa nhỏ này thật là của Tôn Thư, nhưng lại không thể hỏi cậu trước mặt Hắc Nguyên Dực.
Hắn khom người bế Đản Đản lên, nhìn khuôn mặt của nhóc, không khỏi kinh ngạc cảm thán: “Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp.”
.
Quản Đồng và Tôn Hi thấy Đản Đản đáng yêu như vậy đều cướp muốn ôm. Trước khi tới đây, Tôn Thư đã dặn dò Đản Đản nhận người như thế nào, cho nên, khi Quản Đồng ôm nó, lập tức liền ngọt ngào kêu lên: “Tổ mẫu hảo, tiểu cô cô hảo, đại bá bá hảo.”
.
Âm thanh mềm mại non nớt đều làm tâm mấy người Quản Đồng mềm theo.
Tôn Trúc một bên đùa với nhóc một bên hỏi: “Tiểu Nhược, đứa nhỏ này tên gọi là gì?”
“Tên là Hắc Ngô Khung! Nhũ danh gọi Đản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thu-trong-sinh/489396/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.