Tôn Thư bị y hỏi đến thẹn, tức giận trừng mắt liếc y một cái: “Vừa rồi lúc ta tắm rửa, là tắm cánh hoa, còn thoa dầu mè, lúc sau Thi Nguyên nói cho ta đêm nay muốn thị tẩm, cho nên việc này có thể trách ta suy nghĩ lung tung sao? Đây khẳng định là trò quỷ của Hắc Tín, chính hắn nói với Thi Nguyên ta đêm nay muốn thị tẩm.”
.
Hắc Nguyên Dực nhìn cậu vừa thẹn vừa giận cộng với bộ dáng xấu hổ, không nhịn được cong cong môi.
“Ngươi lại cười, ta liền đè chết ngươi.” Tôn Thư cả người nhào đến trên người Hắc Nguyên Dực, giống như thái sơn áp đỉnh, người dưới thân kêu lên một tiếng.
.
Hắc Nguyên Dực: “……”
.
Ách, người này thật đúng là nặng.
Tôn Thư thấy y nhăn chặt mày, vui vẻ cười: “Sợ rồi sao?”
Hắc Nguyên Dực mặt trầm xuống: “Dậy.”
“Ta không dậy nổi.”
Hắc Nguyên Dực híp híp mắt, giơ tay sờ lên eo cậu.
Tôn Thư như bị phải bỏng, đột nhiên dời thân thể đi, thấy Hắc Nguyên Dực xốc chăn lên chuẩn bị ngủ, cậu liền ôm lấy eo đối phương: “Đại gia, ta sai rồi.”
.
Lát nữa cậu còn muốn nhờ người này bức trùng cổ, cũng không thể đắc tội người ta.
Hắc Nguyên Dực nhướng mày: “Sai chỗ nào?”
.
“Ta không nên hoài nghi ý tốt của ngươi, lại càng không nên lấy ưu thế trọng lượng cơ thể đè ngươi.”
Khóe miệng Hắc Nguyên Dực hơi hơi nhếch lên, phi thường vừa lòng thái độ nhận sai của cậu.
Hai người sau khi bức trùng cổ ra, liền từng người chui vào ổ chăn ngủ, sáng hôm sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thu-trong-sinh/489394/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.