Sáng hôm sau, Tôn Thư và Hắc Nguyên Dực ăn sáng xong, cậu liền mời Hắc Nguyên Dực ngồi chung một chiếc xe ngựa đến Tây Sách Hí Viên. 
Ngồi trên xe ngựa, Tôn Thư bỗng nhiên cảm giác quần áo hôm nay tựa hồ hơi chật, bụng bị bó đến lợi hại, làm cho cậu thở có chút khó khăn. 
Hắc Nguyên Dực nhìn cậu giống con tằm trắng vặn vẹo, không khỏi nhíu mi tâm. 
Tôn Thư chú ý tới ánh mắt Hắc Nguyên Dực, tự giễu cười cười: “Ta lại mập lên.” 
Hắc Nguyên Dực nhìn đến cái bụng bị thắt chặt, trầm giọng nói: “Ngồi lại đây.” 
 Tôn Thư theo bản năng liền chống thân thể, hình thể cậu quá mức cồng kềnh, dùng hết sức lực toàn thân cũng không có đem thân thể của mình khởi động được. 
 Cậu hít thở, nghỉ ngơi một lát, lại lần nữa dùng sức, lực chú ý tập trung ở sức lực nên cậu không phát hiện lúc này trong mắt Hắc Nguyên Dực mình tựa như một con gấu trúc không dậy nổi, làm người muốn túm đến trong lòng ngực hung hăng mà xoa nắn, dày vò. 
 Tôn Thư thử hai lần không được, liền trợn trắng mắt: “Đại gia, ngài không thể tự mình ngồi vào cạnh ta bên này sao?” 
 Biết rõ cậu hành động không tiện, còn muốn cậu ở nơi nhỏ hẹp hoạt động, là muốn làm khó cậu. 
Miệng Hắc Nguyên Dực nhếch lên độ cong khó thấy, đứng dậy ngồi xuống bên người cậu, sau đó đặt tay lên bụng cậu xoa xoa. 
“Ngươi đang làm gì?” Tôn Thư tức giận trừng mắt nhìn Hắc Nguyên Dực, liền lập tức cảm giác được một cổ linh lực rót vào trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thu-trong-sinh/268698/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.