“Thật sự không quen biết ngươi.” Tôn Thư nửa thật nửa đùa nói.
Cậu sao có thể quen biết loại súc sinh tàn nhẫn gϊếŧ hại cha mẹ cậu.
“Ngươi……” Nguyễn Trì Tranh bị cậu chọc tức… Đang muốn tức giận
Tôn Thư lại cười, lộ ra tươi cười đã nhiều năm không gặp: “Có phải bị ta chọc tức rồi không?”
Nguyễn Trì Tranh sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết Tôn Thư thì ra là diễn.
Tôn Thư hừ nhẹ: “Hơn nửa tháng ngươi không tới thăm ta! Ta sớm cho rằng ngươi đã quên ta là ai… Ngươi biết không??? Hạ nhân Ô phủ nói về ngươi như thế nào? Bọn họ nói ngươi là bởi vì ta là phế vật không thể tu luyện mới có thể cùng ta làm bạn, chỉ có ở cùng ta, ngươi mới cảm thấy mình hữu dụng……”
Nguyễn Trì Tranh bị người ta nói trúng tim đen, sắc mặt cứng đờ, cả giận nói: “Nói hươu nói vượn! Ta sao có thể là hạng người như vậy.”
Nói lời này, trong lòng hắn chột dạ, cũng không dám đối mặt với Tôn Thư.
Tôn Thư cười như không cười mà nhìn hắn, thầm nghĩ, ngươi chính là người như vậy.
A! Hiện tại Nguyễn Trì Tranh thật đúng là trẻ tuổi, tùy ý nói mấy câu liền lộ ra biểu tình chột dạ
Kiếp trước, mười ba năm sau Nguyễn Trì Tranh đã có thể hoàn toàn che dấu được chính mình.
“Ta biết ngươi không phải là người như vậy! Ta chỉ là tức bọn họ nói ngươi như vậy! Cũng giận ngươi thời gian dài như vậy mới đến thăm ta! Ngươi hôm nay nhất định phải bồi ta uống một ngày, không say không về.”
“Được!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thu-trong-sinh/268692/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.