Cái… Cái hộp này là……
Tôn Thư áp chế không được nội tâm kích động, mừng như điên muốn kêu to! Cậu nhớ rõ lúc mẹ cậu cho cậu Trường Sinh Bài, chính là đựng trong cái hộp này.
Hắc Nguyên Dực thấy cậu phản ứng kỳ quái, duỗi tay chạm chạm vào mặt hộp, cũng không nhận thấy được có gì khác thường.
Tôn Thư lấy lại tinh thần, thanh thanh giọng nói: “Đây là lần đầu tiên ta nhận được lễ vật của ông ngoại.”
Nếu bên trong thật là Trường Sinh Bài, cũng không phải không thể cho Hắc Nguyên Dực nhìn thấy.
Sau này còn có rất nhiều chuyện cần y trợ giúp! Nếu là chuyện không cần thiết phải giấu giếm… Trước mặt Hắc Nguyên Dực làm bình thường một chút sẽ tốt hơn, cậu tin tưởng như vậy sẽ được Hắc Nguyên Dực trợ giúp nhiều hơn.
Hắc Nguyên Dực cầm lấy hộp, khẽ mở nắp để lộ ra một cái khe hở nhất, sau khi xác định chiếc hộp kia không có vấn đề gì mới nói với Tôn Thư: “Có thể mở được rồi”
“Được.” Tôn Thư gấp không chờ nổi mở hộp ra.
Quả nhiên, bên trong hộp chính là một cái Trường Sinh bài bằng bạch ngọc dài một thước, rộng ba tấc.
Thật là ông trời hậu ái, lúc cậu vội vã nghĩ cách tìm Trường Sinh Bài liền đem Trường Sinh Bài đưa đến trước mặt cậu.
Hắc Nguyên Dực đối với Trường Sinh Bài không có hứng thú nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Thư đang cười tủm tỉm, y không khỏi động lòng.
Khuôn mặt mập mạp vừa trắng nõn lại tròn vo, cười rộ lên đôi mắt híp thành một đường thẳng tắp, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thu-trong-sinh/268680/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.