Bốn người từ cửa đông thành Kobline xuất phát, sau khi ra khỏi thành lại lượn quanh một vòng, hướng tây bên cạnh Ma thú sâm lâm xuất phát, trên đường đi còn không ngừng bày bố nghi trận, để lỡ như bị người truy tung thì không tìm ra được họ...
Tôn Ngộ Không ngồi lắc lư trên lưng ngựa, mặt ủ mày chau đều duỗi lưng một cái, vừa há miệng hớp rượu vừa lẩm bẩm: “May mắn có rượu uống, nếu không chuyện cưỡi ngựa này thật đủ đủ nhàm chán!”
“Rượu ngon, thật sự là đủ hương, nhưng vị quả quá nồng, mùi rượu hơi nhạt một chút!” Độc Phong khẽ chậc lưỡi, biểu thị tiếc nuối. Nàng cũng uống bằng bình, rượu ngược lại trút xuống nhanh hơn Tôn Ngộ Không, hơn nửa không rơi nửa giọt ra ngoài.
So sánh ra, Điềm Thang nhã nhặn hơn hai người họ nhiều, nhỉ uống từng ngụm nhỏ, còn không ngừng nhắc tới: “Phối liệu hẳn là Sơ Lý quả chín mọng, Thiên Diệp hoa, La Dật Khả Mai tửu, nhưng sao lại thơm thế nhỉ, không có đạo lý a, hừ, phối phương này ta nhất định phải tra cho ra...”
Về phần nhã nhặn nhất, lại chính là Trâu Điên, bởi vì hắn chỉ có thể ở một bên nghe mùi rượu, càng không ngừng nuốt nước miếng!
“Độc Phong, đại thánh, các ngươi cho ta uống chút rượu đi, ta cam đoan lần này tuyệt sẽ không say rượu hỏng chuyện đâu!”
Một mùi hương rượu xông vào mũi, Trâu Điên chỉ cảm giác được trong cổ họng của mình như có kiến bò qua lại, không ngừng cầu khẩn Độc Phong và Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không trên đường đi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-ngo-khong-dai-nao-di-gioi/773372/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.