Từ lúc Ôn Thừa Tường lên lầu, Long Tư Nghị vẫn ngồi đó khoảng nửa tiếng, nhưng cảm xúc đó càng càng lớn.
Mạnh mẽ đứng lên, Long Tư Nghị quyết định phải xua tan cái cảm giác giận dỗi này, vẫn là đi dạo thì tốt hơn, cũng lâu rồi cô chưa có thời gian nhàn nhã ra ngoài chơi. Nghĩ là làm, Long Tư Nghị lên lầu thay đổi bộ quần áo mặc ở nhà này.
Mở cửa phòng ngủ, Long Tư Nghị liền nhìn thấy một căn phòng sạch bóng không một chút bụi. Thì ra là anh lên đây dọn dẹp phòng, cô cứ nghĩ rằng anh không muốn ở dưới phòng khách.
Nở nụ cười không rõ cảm xúc, Long Tư Nghị mở tủ tìm quần áo.
” … Gì? Đâu mất rồi?” Lẩm bẩm tự hỏi, Long Tư Nghị tìm cả nửa ngày cũng không thấy một chiếc nội y nào.
Cô rõ ràng để ở đây? Như thế nào giờ lại không thấy? Chẳng lẽ … Có chút nghi vấn pha lẫn xấu hổ, Long Tư Nghị như cuồng phong xoay người rời khỏi phòng.
“Anh giúp tôi giặt quần áo?” Nếu mở miệng trực tiếp hỏi nội y của mình ở đâu thì có chút xấu hổ, Long Tư Nghị uyển chuyển dùng hai từ ‘quần áo’.
“Nga, có, hôm qua có giặt, cũng vừa mới sắp xếp lại, cô muốn tìm quần áo sao? Còn chưa có là (ủi) xong, để tôi đi lấy cho cô” Ôn Thừa Tường nói xong liền đến chỗ là quần áo, cầm một xấp quần áo đi ra, mà chỉnh tề ngay ngắn nằm trên xấp quần áo là hai chiếc nội y màu nhạt.
“…” Dùng ánh mắt quái dị nhìn Ôn Thừa Tường cùng chỗ là quần áo ở phía sau anh, Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tom-lay-anh-giup-viec/143568/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.