Linh lần nữa tỉnh lại, đập vào mắt nó là trần nhà trắng, tiếng điện đồ nhịp tim kêu bên tai, mùi sát trùng đặc trưng quẩn quanh nơi chóp mũi, nó khó khăn đưa tay lên ngắm nghía, nó vẫn còn sống, ở thế giới cũ. Nhưng mà…
"Hức."
Linh nấc lên vì cơn khóc, nước mắt mặn chát trào ra, nó đã trót yêu hắn, kẻ trong thế giới khác đó, yêu Sanzu Haruchiyo, chết tiệt, thứ tình cảm này không đáng tồn tại trong tâm trí nó, tại sao!
Tại sao chứ!!
Tại sao ông trời lại để nó chết rồi xuyên đến đó cướp xác của người khác!!
Tại sao ông trời đã khiến nó yêu hắn chứ!!
Không yêu hắn là lỗi của nó…!!
Con nhỏ ngu ngốc này!!
Cạch.
"Linh!! Bác sĩ!! Bác sĩ!!"
Là tiếng của mẹ à?
Ra vậy, mẹ vẫn túc trực chăm sóc nó bấy lâu.
Con xin lỗi mẹ ơi!
Trong khi con ở bên kia với trai lạ, thì mẹ đã gầy đi biết bao nhiêu, mái tóc của mẹ đã thêm sợi trắng, da cũng trở nên nhăn hơn, tay mẹ run rẩy nắm lấy tay con khi bác sĩ đang kiểm tra lại mọi vết thương.
Mẹ ơi là lỗi của con.
Mẹ ơi…
Con xin lỗi.
Con lại làm mẹ già thêm rồi…!
"Mẹ…!"
Kiểm tra xong, Linh lập tức lao vào lòng mẹ khóc nức nở. Nó yêu Sanzu Haruchiyo và không muốn rời xa hắn là thật, nhưng nó yêu mẹ hơn nhớ mẹ nhiều hơn. Mẹ một mình nuôi mấy chị em nó, một mình gồng gánh cả thế giới của lũ trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tokyo-revengers-o-mat-the-ta-bau-lay-nam-phan-dien-khong-roi-/3574727/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.