Tuổi mười tám...
Đêm tuổi mười tám....
Đêm tuổi mười tám thần bí....
Đêm mà đại gia đã chờ rất lâu...
Vì sao tôi có loại xúc động muốn bỏ chạy lấy người vậy, có lẽ là vì tôi nhìn thấy ông chủ Ngôn có vẻ nguy hiểm, hai chân liền không kiềm chế được run lên như nhũn ra. Thử hỏi, dưới loại tình cảnh thế này, sao đại gia có thể đùa cợt xử lý ông chủ Ngôn vào đêm mười tám tuổi? hơn nữa khả năng đại gia bị lăng nhục lại rất cao.
Bởi vậy đại gia quyết định, đại gia phải chạy trốn!
"Ông chủ Ngôn! em chợt nhớ hôm nay còn phải lên lớp!" đầu óc tôi đã rối tinh rối mù, anh ta đi tắm rửa tôi lập tức liên tưởng đến bước tiếp theo sau khi anh ta tắm xong, lăng trì xử tử tôi.
Nghe vậy đang định đi tắm thì anh ta dừng bước, không nói được lời nào nhìn tôi, có ý thật sâu xa. Tầm mắt của anh ta nhìn đến đồng hồ điện tử treo trên tường, bên trên ghi rõ ràng là thứ bảy, ngay 17 tháng 11.
A thật ngại, tôi lập tức hận không thể vả mấy cái vào cái miệng chết tiệt của mình. Vì sao trước đó nói với anh ta chủ nhật không có tiết, cũng không tham gia CLB gì, vì anh ta mà sắp xếp một dòng sữa thời gian như sóng tràn bờ.
Gượng cười vài tiếng, rút lại bước chân giẫm tại cửa, tỏ vẻ bình tĩnh đi về phòng khách vẫy vẫy tay với anh ta: "Em đùa! ha ha ha~! anh đi tắm đi, nhanh đi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-nhan-dan-te/1910016/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.