Chu Phóng luống cuống tay chân đứng lên, vội vã thanh minh: “Không phải như anh nghĩ đâu!”
Quan Cố chống tay xuống nệm ngồi dậy, đưa tay sờ soạng hai má, cả bàn tay dính đầy nước mắt, bình tĩnh hỏi: “Không phải như anh nghĩ, vậy theo em thì anh đang nghĩ gì?”
Chu Phóng làm sao sẽ biết Quan Cố nghĩ thế nào, nghẹn ngào nửa phút mới nói: “Không phải em muốn làm gì với cậu ta đâu… Là cậu ta cứ ôm em không chịu buông.”
Quan Cố cơ hồ nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ta?”
Xong rồi, xong rồi, xong rồi!
Giọng điệu của Quan Cố vô cùng ác liệt: “Em đã gặp nó từ lâu rồi?”
Chu Phóng lắc đầu nguầy nguậy: “Hôm nay là lần gặp đầu tiên.”
Quan Cố nổi giận: “Lần đầu tiên gặp vậy mà nó liền cởi quần áo quyến rũ em? Em còn biết tên nó là gì đúng không? Em đang lừa ai vậy?”
Chu Phóng: “…”
Chuyện này nói ra thật sự rất dài dòng. Không chờ hắn kịp giải thích, Quan Cố lại tiếp tục truy vấn: “Quần áo của anh đâu? Em cởi trên người nó ra rồ à?”
Chu Phóng đáp lí nhí: “Không phải… Tự cậu ta cởi đó.”
Hắn vội lấy một bộ quần áo trong tủ ra, rụt rè đưa cho Quan Cố.
Quan Cố mặc vào, sắc mặt vẫn âm u rất khó coi: “Nó dụ dỗ em thế nào? Vừa làm nũng vừa khóc sao?”
Chu Phóng: “…”
Quan Cố hung hăng mắng một câu: “Đồ kỹ nữ.”
Chu Phóng không biết lời này là anh muốn mắng ai, cũng không dám phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-nguoi-nhu-nguoi-yeu-toi/3184670/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.