Hắn không ép Tiểu Trang uống thuốc được như lời mẹ Quan dặn, thậm chí đối diện với Tiểu Trang hắn cũng chẳng thể nói lên câu “Cậu mau uống thuốc này đi”. 
Liều thuốc này đối với Quan Cố là chữa bệnh, mà đối với Tiểu Trang chính là đòi mạng. 
Từ buồng vệ sinh đi ra, Tiểu Trang lo lắng hỏi hắn: “Có phải anh khó chịu chỗ nào không? Sao lâu vậy mới ra?” 
Chu Phóng cụt hứng: “Cậu mới bị táo bón ấy.” 
Tiểu Trang tiu nghỉu: “… Em sợ đầu anh còn choáng thôi mà.” 
Chu Phóng mệt mỏi đáp: “Không sao, tôi đỡ nhiều rồi.” 
Hắn đi rót ly nước cho mình, Tiểu Trang ngập ngừng xoay tới xoay lui bên cạnh hắn. 
Chu Phóng vốn đã rất phiền lòng, bị cậu cựa qua cựa lại thì càng khó chịu: “Cậu làm gì thế?” 
Tiểu Trang vội đứng thẳng người lại, nhỏ giọng nói: “Ừm… Em muốn ra ngoài một lát.” 
Chu Phóng ngăn cản ngay: “Không cho phép đi.” 
Tiểu Trang: “…Dạ.” 
Cậu lại trở về ôm lấy Mèo Tới, tuy rằng không nói một lời nhưng nhìn sắc mặt ít nhiều có vẻ không vui. 
Chu Phóng nhìn cậu vài lần, không tình nguyện hỏi một câu: “Cậu muốn ra ngoài làm gì?” 
Tiểu Trang cúi đầu vuốt lông mèo: “Em tính đi cắt tóc, mẹ nói tóc em dài quá rồi.” 
Chu Phóng: “…” 
Tóc của cậu quả thật hơi dài, đặc biệt là mỗi khi cúi đầu, tóc mái dài gần như muốn quét vào hàng mi bên dưới. 
Uống nước xong, Chu Phóng hiếm khi tốt bụng bảo: “Thay đồ đi, tôi đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-nguoi-nhu-nguoi-yeu-toi/3184662/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.