Quan Cố nghe xong im lặng hồi lâu, mãi mới lấy lại đủ bình tĩnh để đáp: “Em hỏi linh tinh gì vậy? Anh còn đang đi làm mà.”
Chu Phóng cả giận quát: “Cút! Anh bận công việc mà còn có thời gian ngồi đó thêu dệt cả một câu chuyện hoang đường thế à?”
Quan Cố ngơ ngác không hiểu: “Anh thêu dệt chuyện gì?”
Đến lượt Chu Phóng ngẩn người ra.
Quan Cố chỉ cho là hắn đang đùa nghịch, nhẹ nhàng cười cười bảo: “Được rồi được rồi, chờ em về anh sẽ hôn… ừm… chân em.”
Chu Phóng nói không nên lời, quả nhiên Quan Cố đồng ý hôn bàn chân mình thiệt ấy hả?
Hắn thích Quan Cố đã nhiều năm, thường xuyên nghĩ đến anh để thủ dâm, trong giấc mộng của mình, hắn đã vô số lần hôn khắp toàn thân của Quan Cố, hắn đối với thân thể anh mỗi một tấc đều tràn ngập thành kính và nhiệt tình yêu thương, loại nhiệt tình ấy khiến cho hắn ở trong ảo tưởng hôn từng ngón chân Quan Cố, đó cũng là thứ hạnh phúc không gì sánh kịp.
Yêu đơn phương lúc nào cũng khiến con người ta trở nên hèn mọn vậy đấy!
Thế nhưng Chu Phóng vẫn không rõ, nói vậy, lẽ nào Tiểu Trang không phải là Quan Cố sao?
“Thầy Giang Kiệt từng là giáo viên chủ nhiệm lớp anh à?” Chu Phóng thử thăm dò.
Đột ngột nhắc tới tên người này khiến Quan Cố không thể nào nhớ ra được: “Là ai vậy em?”
“Thầy dạy môn toán đó.” Chu Phóng đáp.
Giọng điệu Quan Cố vừa bất ngờ vừa hơi nghi hoặc: “Anh nhớ rồi, thầy Giang đã từng dạy chúng ta vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-nguoi-nhu-nguoi-yeu-toi/126380/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.