Ngày thứ ba, buổi tối.
Bạch Độ đi sau Cố Qua, còn Hoắc Hồ đi bên cạnh anh cùng tản bộ trên đường, tấm gương trên xe phản ánh hình ảnh của Liễu Sắc trước ngọn đèn đường, nụ cười của hắn hiện rõ trong gương tuy mỹ lệ nhưng vẫn khiến người ta sởn gai ốc, Bạch Độ xoay người nhìn về phía hắn.
“Dự định thế nào?” Liễu Sắc dùng giọng điệu ung dung hỏi.
“Tôi đồng ý.” Bạch Độ chẳng từ nan nói. Liễu Sắc suýt xoa: “Chỉ để lần nữa làm người, mười kiếp sau đều trở thành súc sinh, hứng chịu đủ mọi đau khổ, tôi đầu tiên nhìn thấy có người đồng ý dùng cách này để trụ lại nhân thế.”
“Luân hồi tái thế, có lẽ vạn năm sau đều cùng Cố Qua vô duyên. Nếu như vậy không bằng một kiếp này được một lần nữa ở bên anh ấy.”
Sắc mặt Liễu Sắc hớn hở, “Rất tốt, tôi cực kỳ mong chờ cảnh Hoắc Hồ bị vứt bỏ.”
Bạch Độ hỏi: “Anh chuẩn bị thân thể cho tôi ở nơi nào?”
“Đi theo tôi.” Liễu Sắc xoay người đi vào bóng đêm, Bạch Độ theo đó bước theo.
Trăng lạnh treo cao, ánh trăng chiếu lên xác chết trắng toát, phía dưới cánh tay có thể thấy những vết thi ban, rất hiển nhiên, toàn bộ cơ thể này đã bắt đầu mục nát.
“Đây là cái xác được bảo quản tốt nhất, rất thích hợp để dùng, cậu xem, dung mạo cũng không tồi.”
Bạch Độ chán ghét nhíu mày: “Anh lấy thứ này từ đâu ra?”
“Thành phố B ngập tràn yêu quái, người bị hại nhiều vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-nguoi-khi-nguoi-vinh-vien-roi-xa-toi/3245198/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.