Lục Khánh Phong nghe vậy, khuôn mặt vẫn tràn đầy tức giận, đưa tay lên xoa thái dương. Hết hi vọng rồi sao?
Diệp Lan đã như người đã ở bên kia của cái chết, cô chẳng biết mình lạc vào đâu. Nhưng nơi này thực sự rất quen thuộc. Vẫn là một màn bóng tối, cô gọi tên Lục Khánh Phong nhưng cũng chẳng có sự hồi đáp nào.Đột nhiên lại có ánh sáng từ phía xa, Diệp Lan định bước chân chạy tới nhưng cô đột nhiên dừng lại.Cô nhớ tới lời của Lục Khánh Phong: “Cô đừng nghĩ nơi nào có ánh sáng là hào quang! Bóng tối đôi khi là nơi an toàn nhất!”
Ngay lập tức Diệp Lan liền đi ngược về phía ánh sáng, cô muốn xem lời nói của Lục Khánh Phong liệu có đúng như vậy không!
Tuyết Nhi đưa Dung Thi Vân vào phòng chăm sóc, cùng lúc đó thì Thiện Nam cũng xong ca mổ liền vội vàng chạy tới.
Anh cũng là bác sĩ ở bệnh viện này, đây cũng chính là người mà Tuyết Nhi chưa tiết lo trước Diệp Lan, trước mặt cô, nhỏ chỉ bảo đây là người bí mật (người yêu của Tuyết Nhi),cũng là người cho cô ở nhờ mấy hôm bị Lục Khánh Phong đuổi. Tuyết Nhi ra khỏi phòng chăm sóc nhìn thấy Thiện Nam vội vàng ôm chặt cậu ta mà khóc.
Nhưng nhỏ nhớ đến anh trai của mình đang ở chỗ Diệp Lan liền cùng Thiện Nam đến. Vừa đến thì thấy các bác sĩ, y tá lần lượt đi ra khỏi phòng cấp cứu. Lục Khánh Phong khuôn mặt bơ phờ đang ngồi ở cuối giường bệnh, anh không ngồi lên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-mot-tong-tai-ac-ma-va-lanh-lung-nhu-anh/3287645/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.