Chuyện gì vậy? Vẫn muốn đóng kịch nữa sao?
Mãn Như kênh kiệu:
Tôi nghĩ là Diệp Lan cô nên về phòng của cô đi, đây là phòng của anh Phong và tôi
Tuyết Nhi không kìm được mà che miệng như sắp nôn, nhỏ mỉa mai:
-Cô đừng nói nữa, tôi chịu không nổi mà sắp nôn hết ra rồi này..Tôi chả hiểu mẹ tôi cho cô khúc xương báu bở gì mà cô sẵn sàng đi làm tiện nhân được nhỉ…
Mẫn Như tức tối, ả gầm lên:
-Con ranh! Mày nghĩ mày là ai mà dám hỗn láo với tao! Tiện nhân chính là con đang đứng cạnh mày kìa…
Tuyết Nhi đương nhiên hiểu rõ ý của ả, càng đắc chí thêm dầu vào lửa:
- Cô bảo tôi hỗn láo? Cô tuổi so ra cũng kém chị Diệp Lan vài tuổi, cô bảo chị ấy là tiện nhân chẳng phải cô cũng đâu có khác…
-Ồ…Tiểu thư Tuyết Nhi đây cũng biết được tuổi của tôi cơ à? Chứng tỏ cô cũng quan tâm tôi không ít.._Mẫn Như
Tuyết Nhi lại bình thản trả lời, miệng mép nhỏ cũng thật tinh ranh:
-Chó nhà nuôi cũng phải biết nó là giống gì, từ đâu đến huống chi là cô Mẫn Như đây!
Mẫn Như lúc này chắc hẳn đã không nhìn được định xông lên túm tóc Tuyết Nhi nhưng vừa định làm vậy thì Lục Khánh Phong từ thư phòng bước xuống, ả ta lại ra cái vẻ hiền quý, đoan trang, ả chuyền sang Diệp Lan:
-Diệp Lan! Cô không mau thay quần áo đi kiểu cảm lạnh bây giờ…
Diệp Lan bất ngờ với sự thay đổi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-mot-tong-tai-ac-ma-va-lanh-lung-nhu-anh/3287632/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.