Trên đường đi Diệp Lan vẫn ngại ngùng, mặt cô vẫn còn đỏ chỉ dám cúi xuống, Lục Khánh Phong thì khuôn mặt hắn lạnh như tiền, Diệp Lan hơi có chút bức bối, cô hướng mắt nhìn ra ngoài, Diệp Lan hơi giật mình:
- Sao, lại đi vào nơi rừng núi thế này?
Lục Khánh Phong không trả lời, Diệp Lan hiểu ý vội im lặng!Trời bắt đầu nhá nhem tối, Diệp Lan có chút hơi lạnh, cô rùng mình. Đột nhiên từ phía sau Lục Khánh Phong khoác lên người Diệp Lan chiếc áo, chính anh cũng không hiểu được sao mình làm như vậy, đến khi hoàn toàn nhận ra được hành động của mình,hắn ho nhẹ, liền phót lờ đi như chưa xảy ra chuyện gì.Diệp Lan cúi đầu mỉm cười nhẹ, lòng cô có chút rạo rực, một cảm giác hạnh phúc! Đột nhiên,vệ sĩ lái xe cho Lục Khánh Phong quay ra kính cẩn nói:
- Thưa ngài! Tôi sợ đường từ đây lên biệt thự không thể đi xe lên được! Đường rất dốc và trơn!
Diệp Lan liền ngó đầu ra nhìn, phía xa kia đã thấy căn biệt thự, ánh sáng như rực cả một phía rừng! Đoạn đường từ đây lên biệt thự đó cũng không xa lắm, bản thân Diệp Lan nghĩ rằng đi bộ cũng được! Lục Khánh Phong và cô đành phải đi bộ lên đấy, vì hết cách rồi! Bóng đêm giờ đã bao trùm cả khu rừng, có tiếng con gì đó kêu lên nghe thật đáng sợ, Diệp Lan cảm thấy lạnh,cô run lên từng hồi! Lục Khánh Phong kéo cô sát hơn, đường dốc đi chiếc giày cao gót này lên đó quả một cực hình! Diệp Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-mot-tong-tai-ac-ma-va-lanh-lung-nhu-anh/3287622/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.