Mọi thứ cứ như một bộ phim,đều hoàn hảo.
Cô ngắm nhìn căn nhà 1 lúc rồi sải những bước chân đi lên phòng mình. Phòng cô còn đẹp hơn nhưng điểm nổi bật nhất của căn phòng chắc có lẽ là những tủ sách âm thường trải dài cả 1 mảng tường.
Hàn Nguyên không nhìn nữa,đặt túi sách lên tủ đựng đi đến chiếc tủ quần áo.Chọn lấy một chiếc đầm ngủ dài ngang bắp chân tay dài.Bước vào nhà tắm xả nước.
Khoảng 30 phút sau cô trở ra, nhẹ nhàng đi đến bên chiếc giường của mình, đáp chăn nhắm mắt rồi dần chìm vào giấc ngủ.
5h chiều hoàn hôn đang dần buôn xuống với cái xe xe lạnh của mùa đông một cái gái với đầm trắng đang ngồi đọc sách.Những tia nắng nhỉ khẽ chiếu xuống gương mặt xinh đẹp của cô.Cô là Hàn Nguyên,Hàn Nguyên vừa đọc sách vừa ngắm mấy gãy rau trong nhà kính thì tiếng điện thoại vang lên phá vỡ bầy không khí thứ giản này.
Liếc mắt quá dãy số đang hiển thị trên màng hình điện thoại, là một dãy số lạ. Nhấn vào để nghe máy
- Ai vậy
Đầu dây bên kia trả lời
- Tôi,Quý Phong
Đôi tay đang lật sách bỗng khựng lại.Làm sao anh ta biết số của mình, chắc là Chu Tịnh mẹ cô đã cho anh.Nghĩ một hồi cô đáp lời
- Có chuyện gì sao
- Mẹ tôi vừa điện về bảo hai bên gia đình đã đi dự lịch tháng sau mới về
Cô nghe vậy mừng thầm, tháng này dự án cô đang làm có chút sự cô phải bây về Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-em-khong-li-do/2924735/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.