Lời nói của nó khiến hắn giật mình. Hắn vốn không yêu nó? Vốn không thương nó sao?
Vậy hắn đối với nó là gì?
Như đọc được suy nghỉ của hắn, nó mỉm cười nhạt nhẽo. Nụ cười nhạt đến mức vô hồn, nó chứa cả ngàn nỗi niềm tổn thương trong đấy.
- Cậu đối với tôi vốn chỉ là sự đồng cảm:)
Đồng cảm? Ừ, chính là đồng cảm. Nó giống hắn, hắn giống nó. Đều cô đơn, đều tổn thương, đều dùng vỏ bọc lạnh băng chế ngự con người yêu đuối trong lòng.
Vốn là vậy, nói cách khác, từ trước đến giờ chỉ là sự thương hại mà thôi! Thương hại nó:)
Nó cần sao? Haha! Nó cần sao? Nghe thật buồn cười..Quá mức buồn cười. Một tiểu mĩ nhân như nó cần sự thương hại sao?
Dù thiếu thốn đi chăng nữa, nó cũng không muốn chấp nhận một sự thương hại!
Hắn sững sờ nhìn nó, khuôn mặt kinh ngạc đến tột độ...
Hắn nhìn lầm sao? Biểu cảm của nó là sao đây? Buồn? Khốn khổ? Khóc?...
Hắn nên vui mừng hay buồn đây?
Đôi măt vô hồn lướt ngang khuôn măt đẹp đến ngây người của hắn rồi dời đi chỗ khác.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, nó vẫn mang trên môi một nụ cười nhạt nhẽo..Nhạt đến mức khiến người khác nhìn vào mà phát sợ..
Chân vững bước, mắt vẫn nhìn nhưng hồn lại để đâu đâu rồi:)
Rõ là nó thích hắn, nhưng tình yêu xuất phát từ một phía chẳng khác nào cầm dao đâm về mình, mà người cầm cán lại chính là người mình yêu thương.
Hiểu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-em-cong-chua-tuyet/2014231/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.