Câu truyện số 1
8 năm sau.. Tại nhà của một đôi trẻ.
Vi Anh tối qua đi làm về muộn nhưng sáng nay vẫn dậy sớm chuẩn bị quần áo cho Thiên Thiên và con.
Thiên Thiên đang nằm trên giường say sưa giấc ngủ, vẫn chứng nào tật nấy, chân dưới đất , thân bên trên, ngủ thì không khác nào ngủ ngoài đường.
Vi Anh là xong xuôi quần áo, đang định đứng dậy đi thay quần áo, có một người lon ton chạy tới.
"Mama.."
Vi Anh gãi đầu, ngồi xuống, xoa đầu con trai.
"Sao nào?"
Thiên Tuấn ôm chân mẹ không rời.
"Mama ơi đói lắm gọi ba dậy đi!"
Vi Anh cười tươi, xoa xoa đầu Thiên Tuấn, phải, từ lúc có thẳng bé mà không khí cả nhà lúc nào cũng vui vẻ hơn hẳn. Vi Anh xoay Thiên Tuấn lại, chỉ vào cửa phòng ngủ.
"Nếu muốn ăn thì con vào gọi papa ra đi."
Thiên Tuấn quay lại nhìn mẹ, ánh mắt chứa chan yêu thương, rồi đột nhiên đặt tay lên vai mẹ, nói bằng giọng đã chịu ủy khuất.
"Mẹ, cẩn trọng!" - Nói xong hít một hơi sâu, tiến thẳng vào phòng ngủ.
Vi Anh đờ mặt ra, rồi một lúc sau tự mình bật cười, đúng là cha biến thái thế nào con cũng y hệt như vậy mà.
----------
30 phút sau, Vi Anh sau khi thay xong quần áo, đang chỉnh trang lại đầu tóc, chuẩn bị đi ăn sáng, thì có một tiếng thét như lợn cắt tiết vang lên, chọc thủng không khí yên lặng thanh bình trong căn nhà "nho nhỏ".
Vi Anh bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-em-ban-gai-gia/2290762/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.